Đệ Nhất Danh Sách

Chương 634: Giang Tự Tiếc Nuối

Hôm sau Nhâm Tiểu Túc đi học như thường. Đêm hôm qua hắn cứ lo Tần Sanh và lão Lý tới hỏi việc đó có phải hắn là không, thế nhưng tới tận bây giờ Tần Sanh cũng không liên lạc.
Kỳ thật không cần nói, chỉ cần thiết giáp cũng đủ chứng minh được nhiều chuyện.
Mọi người đều ngầm tự hiểu, ta biết là ngươi, ta biết mà ngươi cũng biết….
Đại khái là vậy.
Lúc Nhâm Tiểu Túc đi vào trường thì nghe thấy sinh viên thảo luận chuyện vào đêm hôm qua.
Mà việc Nhâm Tiểu Túc có thể làm là cố gắng nghe cho rõ hơn.
- Đêm qua nội thành có đại chiến siêu phàm giả.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân trường học bị giới nghiêm? Xem ra Lạc thành sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
- Cơ mà lão sư Giang Tự đã nói, mấy chuyện đó sẽ không lan tới gần trường học mà.
- Ta thì chú ý tới siêu phàm giả mặc thiết giáp hơn.
Nghe nói hắn có thể treo đối thủ lên mà đánh, trực tiếp giết chết một siêu phàm giả khác.
Cũng không biết người này là ai, thuộc thế lực nào nữa?
- Hắc hắc…
Một sinh viên thông thạo tin tức nói:
- Tin tức của ta nhiều hơn các ngươi một ít.
Biết được hắn là người của cứ điểm 178.
Bạn của anh họ ta nói, đây là người từng tiêu diệt Tông thị, một mình phá hủy một hàng rào, là nhân vật nổi danh ngang với Ác ma thầm thì, nổi danh khắp các tổ chức.
Lời này vừa nói ra, tiếng kinh hô vang lên, Nhâm Tiểu Túc vô cùng sung sướng.
- Lợi hại như vậy hả? Mà sao người Tây bắc đột nhiên chạy tới Lạc thành chúng ta làm gì?
Có người nghi ngờ:
- Nghe nói đây là một thiếu niên, không biết bao nhiêu tuổi rồi.
Siêu phàm giả lợi hại như thế lại là người xấp xỉ tuổi của họ, vừa cường đại lại thần bí và trẻ tuổi.
Chỉ bằng vào những điều này đã đủ hấp dẫn ánh mắt vô số nữ sinh.
- Bất quá, ta cảm thấy hắn không phải người lợi hại nhất…
Một nam sinh lên tiếng.
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày, đang chuẩn bị nói lại thì đối phương đã lên tiếng:
- Ta thấy người dẫn theo nha hoàn cứu Hứa Chất lợi hại hơn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì đối phương có nha hoàn là đủ rồi.
Ngôn từ của vị đồng học này chẳng khác nào đám cẩu độc thân ghen tị với mấy cặp đôi cả.
Mà Nhâm Tiểu Túc lại càng hớn hở hơn, không ngờ khen tới khen lui cũng là khen hắn thôi…
Lúc tới phòng học, Nhâm Tiểu Túc phát hiện đám bạn học của Dương Tiểu Cận cũng đang thảo luận chuyện đêm hôm qua.
Đầu năm nay, giải trí được đề cao, vì thế mà Lý Nhiên mới được mọi người hoan nghênh như thế.
Một chút chuyện nhỏ cũng được thảo luận thật lâu.
Nếu không có chuyện gì họ sẽ cứ ở mãi trong hàng rào như thế.
Tám chuyện mà một trong những thứ giúp điện thoại bàn được người người nhà nhà lắp đặt.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, nếu hắn tìm được Dương Tiểu Cận, Dương Tiểu Cận sẽ nói với các đồng học rằng, các ngươi biết hắn là ai không, là người ta thích đó rồi nhìn những đồng học này ghen tỵ.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ ngợ, bên cạnh có người hỏi hắn:
- Kia là ai vậy, sao đứng ở ngoài cửa cười ngây ngô làm gì…
Cho tới bây giờ, đồng học trong lớp vẫn chưa biết tên thật của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cũng không tính nói với họ, vì thế mọi người đều gọi Nhâm Tiểu Túc là “người kia”.
Nhâm Tiểu Túc phục hồi tinh thần, ngồi xuống.
Nam đồng học hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi có nói chuyện hôm qua với Trịnh Hàng chưa.
Chúng ta gọi hắn mãi mà không được.
Lão sư Giang Tự gọi ngươi vào văn phòng làm gì thế?
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái:
- Liên quan gì tới ngươi?
Nam đồng học:
- …
Đồng học bên cạnh nhìn sang.
Hôm qua vẫn còn dễ nói chuyện kia mà, làm sao hôm nay lại như vừa ăn thuốc súng vậy?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không giải thích gì thêm, chỉ yên lặng chờ tiết học vào.
Hôm qua Giang Tự đã nói, những người này có quan hệ không tốt với Dương Tiểu Cận. Đã thế, Nhâm Tiểu Túc chắc chắn không bày ra sắc mặt tốt cho họ.
Lớp học của Giang Tự có hai tiết một tuần.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hai tiết học này rất thú vị.
Một là lịch sử cận đại, hai là những chuyện từng xảy ra sau thảm họa.
Tỷ như mọi người xây dựng liên minh hàng rào thế nào, rồi sau đó lại chia rẽ và đánh nhau.
Tan học, Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị đi tới nhà ăn như thường lệ.
Không thể không nói, đại học có rất nhiều tiện nghi, nghe nói đây là phụ cấp của tập đoàn Thanh Hòa.
Nếu không phải hiện tại Thanh Hòa ra lệnh giới nghiêm, Nhâm Tiểu Túc rất muốn rủ Chu Nghênh Tuyết và Vương Vũ Tri đi ăn chung.
Thế nhưng khi mọi người chuẩn bị rời khỏi phòng học thì thấy Giang Tự đứng ngoài cửa.
Hắn cười cười, vẫy tay với Nhâm Tiểu Túc.
Toàn thể sinh viên kinh ngạc.
Mọi người đều biết thói quen của Giang Tự, nếu không có tiết dạy hắn sẽ không tới trường học.
Chung quy Giang Tự chỉ là giáo sư thỉnh giảng, mà chuyện ở tạp chí hi vọng lại rất nhiều.
Mọi người nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, rốt cục là vì đâu mà Giang Tự lại để tâm tới một sinh viên như thế?
Nhâm Tiểu Túc rời khỏi phòng học:
- Ngài tới đây làm gì, hôm nay đâu phải tiết dạy của ngài.
- Được rồi…
Giang Tự ngắt lời:
- Ta mời ngươi đi ăn, ăn không?
- Ăn!
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì đi theo Giang Tự, bỏ mặc một đống sinh viên khó hiểu nhìn theo.
Một nữ sinh nói:
- Vừa rồi lão sư bảo muốn mời hắn ăn cơm đúng không? Quan hệ đúng là không bình thường mà.
...
Trên đường đi, Giang Tự đột nhiên hỏi:
- Người đêm qua là ngươi?
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không cần phủ nhận chuyện này.
Giang Tự cười:
- Trương Cảnh Lâm là thư sinh trói gà không chặt, lại chọn một siêu phàm giả để phó thác cứ điểm 178.
Xem ra hắn cũng hiểu thế giới này đang dần nguy hiểm hơn.
Nghe nói ngươi một mình tiêu diệt cả hàng rào của Tông thị?
- Cũng không dễ như vậy.
May mắn mà thôi.
Trương tiên sinh chọn ta…
Nhâm Tiểu Túc khiêm tốn nói:
- Khả năng cao cũng vì ta có trí tuệ hơn người.
Giang Tự bị nghẹn họng.
Hắn lảng sang chuyện khác:
- Thiết giáp ngươi mặc hôm qua là sao.
Hiện tại chưa có tập đoàn nào nghiên cứu ra vật như thế cả?
- Đó là người máy nano của Dương thị và Lý thị…
Nhâm Tiểu Túc giải thích.
Thừa dịp đi trên đường nhỏ không có ai, Nhâm Tiểu Túc vươn tay ra.
Giang Tự tận mắt nhìn thấy người máy nano hóa thành thiết giáp.
Hắn kinh dị nói:
- Những người máy nano này đều ở trong thân thể ngươi?
- Đúng thế…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Chúng dựa vào năng lượng sinh học để nạp điện.
Lúc bị thương có thể dùng chúng thay thế chức năng chỗ bị thương trong thời gian ngắn.
Chúng kết nối với thần kinh con người, người khống chế chúng chẳng khác nào khống chế một bộ phận trên cơ thể vậy.
Nếu ngài có chúng, chưa xương chỉ cần một thời gian ngắn là khỏi.
Nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy, nhân vật như Giang Tự cũng không kiềm lòng được mà muốn chiếm mớ người máy này làm của riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận