Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1154: Nếu Không Chúng Ta Cùng Chạy Trốn A

Nhâm Tiểu Túc không biết Trần Trình muốn dẫn hắn đi gặp người nào, nhưng những gì liên quan tới thợ săn tiền thưởng đều gọi dậy hứng thú cho hắn.
Hiện giờ, trong cung điện còn hai manh mối chưa tìm được, hẳn đã rơi vào tay đám thợ săn tiền thưởng rồi cũng nên.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, phần thưởng của nhiệm vụ lần này hẳn sẽ rất đặc biệt.
Trước giờ hắn chưa từng thực hiện nhiệm vụ nào dài như vậy.
"Ai vậy a?"
Mai Qua hiếu kỳ hỏi:
"Ta từng thấy ngươi trò chuyện với người trong xe ngựa của họ.
Khi ấy ta còn tưởng ngươi để ý tiểu cô nương hoặc vị phu nhân kia."

"Đừng có nói lung tung… "
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
"Ta có người mình thích, ngươi nói bậy bạ như vậy khả năng cao sẽ gặp chuyện không may đấy."

"Vậy bọn họ là ai?"
Mai Qua hỏi.
"Thợ săn tiền thưởng… "
Nhâm Tiểu Túc đáp.
"Ách?"
Mai Qua nhìn Nhâm Tiểu Túc rồi quay đầu nhìn bóng lưng Trần Trình:
"Tới giết ta sao?"
"Nếu tới giết ngươi, ta sẽ để họ sống đến bây giờ?"
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Ngươi có nhớ ngươi từng nói với ta chuyện làm nỏ đi săn ếch xanh không?”

Mai Qua hổn hển nói:
"Ta làm nỏ chỉ là giả vờ giả vịt, không thật sự đi bắn ếch xanh.
Ta cho ngươi đọc thư tình không phải để ngươi lấy ra cười nhạo ta."

"Vậy các ngươi đi bắt ếch xanh vì cái gì?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Bây giờ là lúc nói về ếch xanh à, nói về thợ săn tiền thưởng đi… "
Mai Qua tức giận nói:
"Ý của ngươi là, bọn họ chính là đám người bị tổ chức Vu Sư truy nã à.
Vậy đi chung với họ nguy hiểm lắm.
Tất cả tổ chức Vu Sư đều truy nã họ, nếu để tổ chức Vu Sư biết chúng ta đi cùng họ, chúng ta sẽ xong đời."

"Ngươi không đi cùng họ thì vẫn có người muốn giết ngươi thôi.
Từ khi cô bạn gái nhỏ kia vụng trộm đưa tiền cho ngươi, kết cục này đã định… "
Nhâm Tiểu Túc hồn nhiên vô tư nói:
"Yên tâm, bọn họ che giấu rất tốt, chỉ cần ngươi không nói với người khác, bọn họ sẽ không bị bại lộ."

"Đợi chút, ta nhớ trước khi đi ngươi từng hỏi về chuyện của thợ săn tiền thưởng đúng không.
Lúc còn trong tháp Vu Sư đó.
Khi đó ngươi đã gặp họ?"
Mai Qua nghi ngờ:
"Ngươi gặp họ ở đâu, trước đêm xuất phát có vụ phóng hỏa, ngươi biết được gì?"
"Hả? Vậy hả?"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Khả năng ngươi nhớ lộn rồi.
Thôi đừng nói nữa, bây giờ chúng ta nói tới chuyện thợ săn tiền thưởng đi.
Buổi tối ngươi đi cùng ta, đừng đi một mình tránh bị ám sát.”

"À… "
Mai Qua đồng ý.
Nói thật hiện tại hắn không dám ở một mình, dọc đường này người muốn giết hắn quá nhiều, chỉ có bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, hắn mới có được chút cảm giác an toàn.
Dịch trạm thành Winston cũ hơn so với Vaduz một ít.
Mai Qua ra tiền để hắn và Nhâm Tiểu Túc có được gian phòng tốt nhất.
Nhưng sau khi vào phòng Nhâm Tiểu Túc vẫn có thể ngửi được mùi vị mốc meo.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc vừa liếc mắt đã thấy được dưới đất có một xác con chuột.
Nói rõ gian phòng này thường xuyên có chuột.
Chăn bị thủng lỗ chỗ, chén trong phòng rơi vỡ lại hôi, muốn đi vệ sinh phải đi chừng 200m ra sau hậu viện, mà mùi của phòng vệ sinh kia thật sự chịu không nổi.
Không thể không nói, nhà vệ sinh trong vương quốc Vu Sư thật sự quá kém.
Dù nhà khác ở Tây Bắc cũng cũ nát nhưng không đến mức xuất hiện loại tình huống này.
Loại thành thị không có hệ thống nước thật sự thua kém rất nhiều.
Nhâm Tiểu Túc và Mai Qua ở lầu một.
Tối 10 giờ, Nhâm Tiểu Túc dẫn Mai Qua lặng lẽ rời khỏi từ cửa sổ, chứ không đi cửa chính.
Trong dịch trạm đều là sàn gỗ, có người đi qua hành lang sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Nếu hắn và Mai Qua đi cửa chính, tất cả thương đội đều biết bọn họ rời đi.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không biết, chừng một tiếng sau khi bọn họ rời đi đã có người rón ra rón rén đi tới trước cửa sổ phòng của hắn và Mai Qua.
Tiễn Vệ Ninh dẫn theo tâm phúc hóp lưng đi như mèo, trong tay tâm phúc là hai ống lim gỗ để bắn thuốc mê.
"Ngươi xác định bọn họ đều ngủ rồi?"
Tiễn Vệ Ninh nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, người của chúng ta đứng trước cửa nhìn chằm chằm nửa ngày.
Trong phòng cả tiếng rồi không có động tĩnh gì… "
Tâm phúc nói:
"Nhất định đã ngủ rồi."

"Vậy đi, chuẩn bị thuốc xong chưa?”

"Chuẩn bị xong rồi, Diêu Ba đã điều chế thuốc xong.
Trong hai ống này đều là dược vật, đủ để bọn họ ngủ một giấc đến xế chiều ngày mai.
Khi đó chúng ta đã sớm rời đi… "
Tâm phúc nói.
"Được… "
Tiễn Vệ Ninh cười nói:
"Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi , động thủ đi."

Nói xong, tâm phúc dùng diêm đốt dược vật bên trong ống tre.
Sau đó hắn dùng miệng thổi một đầu ống, khói phun ra từ đầu còn lại, theo khe hở cửa sổ bay vào phòng của Nhâm Tiểu Túc.
Làn khói này không hề gay mũi, ngược lại còn thơm ngát, chỉ cần hít vào một lần sẽ lập tức ngủ say.
Lúc này, Tiễn Vệ Ninh làm vậy vì muốn Nhâm Tiểu Túc và Mai Qua ở trong này ngủ một giấc thật ngon, ngàn vạn đừng đi theo thương đội nữa.
Nếu Mai Qua còn đi theo thương đội, họ chưa tới Căn Đặc thành đã bị người của gia tộc Tudor tiêu diệt sạch.
Nghĩ tới đây, Tiễn Vệ Ninh cảm thấy rất giận, rõ ràng bọn đi về phía bắc là có nhiệm vụ, kết quả mục tiêu nhiệm vụ còn chưa nhìn thấy đâu đã phải thay người khác xua tai giải nạn.
Sau đó người khác còn chưa đánh rắm gì thì bên hắn đã tổn thất thảm trọng, này là sao?
Đợi tâm phúc thổi thuốc vào hai căn phòng xong, Tiễn Vệ Ninh cùng tâm phúc liền trốn dưới chân tường yên lặng chờ.
Hắn không muốn để người khác biết việc này nên hắn và tâm phúc phải tự làm.
Khí trời tháng sáu rất nóng bức, ban đêm không mát hơn bao nhiêu.
Hậu viện dịch trạm có rất nhiều muỗi, con nào con nấy to như đồng tiền xu, hút không biết bao nhiêu là máu của Tiễn Vệ Ninh cùng tâm phúc.
Tiễn Vệ Ninh hỏi:
"Bao lâu thuốc có hiệu lực?"
"Hiện tại hẳn đã có… "
Tâm phúc nói:
"Đại nhân, ta vào trong xem thử.”

"Ừ, cẩn thận… "
Tiễn Vệ Ninh dặn dò.
Tâm phúc đẩy cửa sổ gian phòng ra rồi nhảy vào trong, kết quả hắn vừa mới vào đã ló đầu ra:
"Đại nhân, trong phòng không có ai!"
Tiễn Vệ Ninh có chút kinh ngạc, hắn vội nhảy vào phòng xem xét lại phát hiện giường chiếu trong phòng chưa từng được động vào.
Rõ ràng họ vừa rời khỏi trạm dịch.
Tâm phúc chạy vào phòng Mai Qua nhìn thoáng qua, kết quả cũng không thấy Mai Qua.
Trong chớp mắt, Tiễn Vệ Ninh không khỏi ê răng, hắn muốn thoát khỏi Mai Qua sao mà khó khăn đến thế?
A?
"Đại nhân, ngươi nói bọn họ đi kiểu gì?”

Tâm phúc nghi ngờ nói:
"Mai Qua không quen ai ở Winston cả."

"Ta biết bọn họ đi đâu… "
Tiễn Vệ Ninh lạnh lùng nói:
"Lúc trước không phải ta đã nói rồi sao, hắn là người của gia tộc Normand.
Hiện tại nhất định đi kiếm gián điệp của gia tộc Normand để trao đổi tình báo!"
"Vậy chúng ta thế nào?"
Tâm phúc hỏi.
Tiễn Vệ Ninh thở dài nói:
"Nếu không chúng ta chạy trốn đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận