Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1082: Việc Lạ Ở Đông Hồ

Có lẽ người bình thường thấy được nội dung này sẽ xem nó như của quý rồi tỉ mỉ nghiên cứu.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không đúng.
Nếu đúng như nội dung này viết thì tổ chức Vu Sư đã xem nó như Thánh kinh mà tôn thờ rồi.
Hiện tại nhìn thái độ của đám Mai Qua liền biết họ cảm thấy cuốn sách này có cũng được mà không có cũng chả sao.
Nhưng dù đại đa số người không cảm thấy nó quan trọng thì hẳn cũng có một hai người nghiên cứu qua.
Vương quốc Vu Sư khổng lồ, Nhâm Tiểu Túc không nghĩ ai cũng là người đần đâu.
Nếu quyển sách này có bí mật kinh thiên động địa gì thì hẳn đã sớm bị người khác phát hiện ra, đâu tới phiên hắn?
Nhâm Tiểu Túc đọc tiếp, muốn nhìn thử một chút xem đối phương nói gì, có thể cung cấp cho hắn chút ý kiến hay cũng được.
"Vu Sư đã sớm xem chú ngữ và minh tưởng là chìa khóa sức mạnh.
Nhưng hiện tại có rất nhiều Vu Sư nghĩ, nếu khi thi pháp mà không cần đọc chú ngữ và luyện minh tưởng sẽ là tình cảnh thấy nào.
Cả ta cũng vậy.”

"Từ khi còn bé, ta đã bắt đầu học tập chú ngữ và minh tưởng, phụ thân dụng tâm dạy ta hết thảy, nhưng ta chưa bao giờ hỏi lại nguyên lý của những chú ngữ này."

"Mãi đến khi ta gặp Kỵ Sĩ Trung Thổ, hắn trò chuyện với ta, nói trong lúc đọc chú ngữ sẽ chừa lại thời gian cho kẻ địch lấy đi tính mạng của ta, chiến đấu giữa các cao thủ chân chính là dựa vào khoảng thời gian này.”

"Vì thế, sau khi trò chuyện cùng vị Kỵ Sĩ Trung Thổ này, ta phát hiện quả nhiên Vu Sư thường vì thời gian đọc chú ngữ mà rơi vào thế yếu.”

"Trước giờ, Vu Sư đều đối mặt với người bình thường nên vẫn có thời gian đọc chú ngữ, không ảnh hưởng quá lớn tới quá trình chiến đấu.
Nhưng nếu gặp địch nhân có tố chất thân thể cường hãn hơn thì sao? Nếu đối phương không cho ngươi thời gian đọc chú ngữ thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn tới đây thì hít một ngụm khí lạnh.
Bấy giờ hắn mới nhận ra, Vu Sư nghĩ tới chuyện không cần đọc chú ngữ là do Kỵ Sĩ kia chỉ!
Cái gì mà trò chuyện chứ, rõ ràng là đánh nhau một trận rồi.
Còn cái gì mà do đọc chú ngữ nên hãm vào thế yếu.
Nhâm Tiểu Túc đại khái có thể tượng tượng được Kỵ Sĩ dùng tốt chất thân thể cường đại trực tiếp đè ép Vu Sư, không cho đối phương thi triển Vu Thuật.
Mấy cái tu từ hoa mỹ này chủ yếu để chừa lại mặt mũi cho bản thân thôi.
Dù sao cũng đâu thể nói do bị đánh bầm dập mới phát hiện ra!
Vu Sư cũng cần sĩ diện mà!
Vì vậy, vị quá trình “giao lưu” này đã giúp Vu Sư có được bài học xương máu, quyết định nghiên cứu phương pháp chiến đấu không cần đọc chú ngữ.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nhìn xuống.
Vu Sư viết trong sách:
"Chuyện này Vu Sư chưa nghĩ tới bao giờ.”
"Nhưng một khi nghĩ tới, ta liền bắt đầu thắc mắc và tìm tới khởi nguồn của chú ngữ cùng minh tưởng.
Ta phát hiện thì việc Vu Sư cần đọc chú ngữ và minh tưởng là để quá trình thi pháp càng thêm ổn định, giúp chúng ta lợi dụng các nguyên tố càng thêm thuần thục hơn.”
"Nếu không có chú ngữ và minh tưởng, vậy khi tức giận không thể khống chế tinh thần, thì thay vì thi triển một hỏa cầu nhỏ sẽ chuyển thành thi triển một hỏa cầu to."
"Uy lực đúng là có nhưng hỏa cầu đánh không trúng địch nhân, vậy chẳng phải Vu Sư kia chỉ có thể chờ chết sao.
Cho nên việc khống chế tinh chuẩn rất cần thiết.
Cuối cùng ta cho ra kết luận, không thể không cần chú ngữ.”

Nhâm Tiểu Túc đọc tới đây thì ngơ con mẹ nó ngác luôn.
Ngài nói cả nửa ngày chỉ vì phản bác ý kiến này?
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc thiếu chút là ném cuốn sách vào trong đống lửa.
Chỉ hắn lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ, vị Vu Sư này cho rằng không đọc chú ngữ sẽ khiến tiêu hao tinh thần lực.
Cơ mà trường hợp này lại không áp dụng được với hắn…
...
Lúc này, tiến độ chiến tranh Trung Nguyên đã vượt ra khỏi dự đoán của tất cả mọi người: Chu thị lụi bại quá nhanh.
Đội Chiến Bộ của Vương thị tiến công chớp nhoáng tập kích phòng tuyến phương bắc của Chu thị.
Cùng ngày, Chu Khánh Dương bắt đầu chuẩn bị nam tiến.
Điều này chẳng khác nào nói với toàn quân, dù hắn là trưởng quan tối cao của Chu thị cũng không nắm chắc phần thắng.
Dưới sự chỉ huy của Chu Khánh Dương, Chu thị bắt đầu rút khỏi hàng rào 73, binh sĩ Chu thị ở phương bắc cũng không còn chiến ý.
Vương thị chỉ dùng hai tuần đã triệt để chiếm lĩnh hàng rào 73 cùng phía bắc Chu thị.
Tới đây, tất cả mọi người đều hiểu, Vương thị chiếm đoạt Chu thị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng không ai biết, ban đêm khi Vương thị chiếm lĩnh hàng rào 73.
Một độ đặc chủng có 180 người bắt đầu lên đường tới ven Đông Hồ.
Đội đặc chủng không mặc trang phục tác chiến mà đeo thiết bị lặn quân dụng tinh xảo nhất lúc bấy giờ.
Từ lúc lúc Đông Hồ sụp, nơi này không còn náo nhiệt như xưa, chẳng ai ca múa trong quảng trường, cũng không ai chạy bộ.
Hàng trăm sinh mệnh táng thân tại đây khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Không chỉ như thế, cư dân phụ cận Đông Hồ còn truyền miệng nhau, nói có người nửa đêm thấy trong Đông Hồ xuất hiện lốc xoáy.
Cũng có người bảo bản thân từng thấy bóng đen cao lớn lướt qua lướt lại trong hồ.
Dần dà, mọi người bàn nhau mới Đông Hồ có ma, là oan hồn những người bị chôn vào ngày Đông Hồ sụp.
Bấy giờ, hơn mười binh sĩ đặc chủng đang lẳng lặng đứng chờ.
Những người còn lại lắp đặt thiết bị, đợi màn hình máy tính sáng lên, trên đó là điện tâm đồ gợn sóng.
Sau khi lắp đặt xong, một người cầm thiết bị hình loa để song song với mặt hồ.
Đột nhiên gợn sóng trên màn hình phật phồng, trưởng quan đội đặc chủng bình tĩnh nói:
"Tìm được ngươi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận