Đệ Nhất Danh Sách

Chương 942: Nhiệm Vụ Của Một Người


P5092 vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi chân tướng của quân đoàn viễn chinh được phơi bày. Trước đó, mặc kệ trận địa phòng ngự xuất hiện tình huống nguy hiểm cỡ nào, hắn đều dấu đòn sát thủ lại.
Chỉ cần này đòn sát thủ vẫn còn trong tay của ngươi, nó vẫn có lực uy hiếp nhất định.
Tựa như khi hai cao thủ quyết đấu, trước khi ngươi ra tay, đối thủ vĩnh viễn cũng không biết ngươi sẽ tấn công vào chỗ nào, hắn sẽ phải chú ý cẩn thận, vĩnh viễn phải e dè.
Cũng vì vậy, không quan tâm bây giờ quân đoàn viễn chinh trông hung mãnh cỡ nào, kỳ thật họ vẫn chưa dùng toàn lực.
Quân đoàn viễn chinh sợ khi binh sĩ chủ lực của họ tiến vào sẽ bị núi đổ đè chết như lần trước. Mọi rợ nghĩ mãi mà không rõ vì sao hôm đó người Trung Nguyên có thể làm được, chỉ có thể kiêng kị tiếp tục thăm dò mà thôi.
Đối với P5092 mà nói, hắn chỉ cần có thể dùng sáu ngàn người giữ chân binh sĩ chủ lực của quân đoàn viễn chinh ở chỗ này, vậy đã là thành công rồi.
Sáu ngàn người có thể làm được như thế đã đủ khiến P5092 dương danh trong tất cả liên minh hàng rào.
P5092 không nghĩ Tả Vân sơn có thể đại thắng hoàn toàn. Tuy hắn không nói nhưng kỳ thật trong lòng vẫn khá bi quan.
Mắt thấy hai ngày sắp qua đi, sát thương của bọn họ với quân đoàn viễn chinh còn chưa tới một phần mười đối phương.
Từ biểu hiện này có thể nhìn ra, hiện tại rất khó để mọi rợ xông phá trận địa phòng ngự. Trên thực tế từ việc binh lực cách xa nhau đã đủ để biết nửa trận sau sẽ đánh ác liệt thế nào.
Theo thời gian trôi qua, đạn dược của chiến lữ số 6 ngày càng thiếu, đợi đạn dược hết rồi, bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Vấn đề này ngay cả P5092 cũng không nghĩ ra.
Dựa theo tính toán của Vương Uẩn, dưới loại cường độ chiến đấu này, chỉ sợ đạn dược của bọn họ chống đỡ cũng không quá lâu.
Sau hôm đầu tiên là hỗn chiến từ sáng tới chiều, Vương Uẩn có chút mệt mỏi xoa xoa lông mày. Dù đầu óc của hắn tốt tới đâu thì việc ghi chép, quan sát, tổng kết mãi không được nghỉ cũng có chút chịu không nổi.
P5092 thấy thế liền khuyên Vương Uẩn đi nghỉ ngơi:
"Hiện tại thế công của quân đoàn viễn chinh không mãnh liệt, ta dự tính lúc chạng vạng tối sẽ có một đợt tiến công mãnh liệt, ngươi trước ăn chút cơm nghỉ ngơi một chút a."
Vương Uẩn gật gật đầu:
"Được, có chuyện cứ gọi ta bất cứ lúc nào."
Nói xong, Vương Uẩn đi đến trận địa phòng ngự. Trong khoảng thời gian này, lều vải nhà ăn nấu cơm xong, binh sĩ bếp núc ban đang chờ binh sĩ thay ca xuống dùng bữa.
Ngược lại binh sĩ chữa bệnh vô cùng rảnh rỗi, đơn giản bây giờ chỉ mới là giai đoạn chiến đấu sơ cấp, mọi rợ rất khó xông qua trận địa phòng ngự nên thương binh không nhiều lắm.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc đã sớm đưa một ít Hắc dược cho Trạm y tế. Dùng Hắc Dược căn bản không cần hàm lượng kỹ thuật gì cả, tùy tiện khâu lại một chút rồi bôi thuốc lên, thương binh lập tức không sao nữa.
Tình huống này khiến binh sĩ chữa không có tồn tại cảm gì cả. Họ cảm thấy bản thân ở nơi này thật sự có chút dư thừa a...
Nhưng P5092 đã thông báo cho họ, tuy hiện tại rảnh rỗi nhưng nhất định phải chuẩn bị tốt cho việc một lần tiếp nhận số lượng lớn binh sĩ.
Vương Uẩn đi ngang qua Trạm y tế tới nhà ăn.
Đang đi thì chợt phát hiện nhóm binh sĩ chữa bệnh chỉ trỏ hắn:
"Các ngươi nhìn kìa. Đó là vị cầm thủ hoàng trong truyền thuyết, nghe nói nửa đêm hôm qua chính là hắn cứng rắn đánh lùi quân đoàn viễn chinh."
Có binh sĩ khó hiểu:
"Tần Thủy Hoàng? Cái gì Tần Thủy Hoàng?"
"Cầm là cầm nắm..."
Binh sĩ chữa bệnh kiên nhẫn giải thích nói.
Vương Uẩn nghe nói thế thì khóe mắt nhảy lên, tên tuổi anh hùng một đời của hắn đều bị hủy vào tối hôm qua rồi a!
Nhưng thấy được những binh lính này dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, hắn thật sự có phần không chịu được a!
Ngay lúc này, Quý Tử Ngang chui khỏi thông đạo kích động chạy tới chỗ Nhâm Tiểu Túc:
"Thiếu soái, đả thông rồi. Phần cuối chỉ còn 10cm đất thôi, đẩy cái là ra.”
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía P5092:
"Nói thế nào nhỉ, ta cảm thấy nên nhanh chóng đi quây rối mọi rợ a. Ngươi cũng thấy được lực khống chế của Dương Tiểu Cận trên chiến trường chính diện, chỉ cần đối phương không phái toàn bộ chiến sĩ trọng giáp lên, nàng hoàn toàn có thể gánh vác được."
P5092 có chút do dự:
"Không cần phái toàn bộ, quân đoàn viễn chinh chỉ cần phái mấy trăm chiến sĩ trọng giáp... là đã khá nguy hiểm rồi."
"Ngươi vẫn còn biện pháp tốt hơn mà…"
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc hỏi:
"Ngươi cảm thấy còn ai có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này. Đám binh sĩ chiến lữ số 6 đều là người bình thường, đụng độ với mọi rợ ở nơi hoang dã nguy hiểm thế nào ngươi cũng rõ, chỉ có ở trận địa phòng ngự mới có thể phát huy ưu thế của họ. Còn lại còn có ai nữa? Vương Uẩn phải ở chỗ này phân tích thế cục, bất cứ lúc nào Quý Tử Ngang cũng phải chuẩn bị phá núi để hóa giải nguy cơ cho trận địa. Nhìn qua, ngược lại để ta đi mới là thích hợp nhất."
Cuối cùng P5092 cũng thở dài nói:
"Ngươi không hiểu, tuy ngươi không phụ trách chỉ huy nhưng chiến lữ số 6 này vẫn là lấy ngươi làm chủ. Vương Uẩn tới nơi này là vì ngươi, Quý Tử Ngang tới nơi này cũng là vì ngươi, Tiểu Cận cô nương càng không cần phải nói. Trong lòng các tướng sĩ khác cũng hiểu rõ, ngươi mới là trưởng quan tối cao chân chính của chi đội này. Một khi ngươi bỏ mình ở nơi hoang dã sẽ đả kích bao nhiêu với sĩ khí của cả chiến lữ? Ta cần ngươi hứa với ta một việc, đó chính là bất luận nhiệm vụ thành công hay không, ngươi đều phải trở lại. Ngươi biết vì sao quan chỉ huy không thể chiến đấu không, không phải bọn họ sợ chết mà bọn họ không thể chết được."
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nghe, cuối cùng P5092 nói:
"Ngươi phải hiểu được một chuyện, trong chiến trường tại Tả Vân sơn, sinh mệnh của ngươi đã sớm không thuộc về ngươi mà thuộc về những người đang chiến đấu hăng hái ngoài kia.”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu nói:
"Ta nhớ kỹ rồi, ta sẽ bình an trở về."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chuẩn bịa đi vào thông đạo P5092 cho người lấy thiết bị liên lạc ra:
"Bất cứ lúc nào cũng là giữa liên lạc, ta chờ của ngươi trong doanh trướng chỉ huy, một khi phát hiện nhiệm vụ không thể hoàn thành thì lập tức lui lại."
"Được…"
Nhâm Tiểu Túc cầm lấy thiết bị liên lạc rồi nhìn về phía Quý Tử Ngang:
"Sau khi ta rời đi, ngươi cứ theo kế hoạch ta nói mà làm.”
"Yên tâm…"
Quý Tử Ngang gật đầu nói.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc không quay đầu liền chui vào thông đạo, P5092 nhìn cửa động đen sì lo lắng nói:
"Chỉ mong không có việc gì."
Kết quả bấy giờ bỗng nhiên Quý Tử Ngang nói:
"Thời điểm chúng ta cùng đại lừa dối rút lui khỏi hàng rào 31 lúc trước, ta cũng lo một mình ở lại liệu có ổn. Thế nhưng đại lừa dối nói với ta, dù hàng rào không còn, người Khổng thị chết hết, hắn cũng không sao. Lúc ấy đại lừa dối thần bí nói, át chủ bài vị này Thiếu soái tây bắc này nắm trong tay e rằng còn nhiều hơn mọi người tưởng tượng. Cho nên, cá nhân ta cho rằng không cần quá lo lắng, tuy đại lừa dối thường xuyên làm chuyện không ra gì nhưng tóm lại vẫn hiểu rõ Thiếu soái hơn so với chúng ta. Hơn nữa, cái ngoại hiệu Người phá hủy hàng rào này cũng đâu phải không không mà có, Nhâm Tiểu Túc tuyệt đối không dễ chết. Trên đời này chỉ có gọi sai tên chứ có ai đặt sai biệt danh bao giờ đâu?”
Vương Uẩn vừa ăn cơm xong chạy tới nghe được câu cuối này thì nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần a…
Bạn cần đăng nhập để bình luận