Đệ Nhất Danh Sách

Chương 641: Mưa Gió Nổi Lên

Trừ nhóm của Ngô Định Viễn ra, những nhóm khác cũng bị người chặn đường.
Nhưng vị Kỵ Sĩ này không thấy rõ người, vì thế tình huống có phần khó xử.
Trên đường đi, một lượng lớn hạc giấy từ trên trời giáng xuống.
Phản ứng của đám sinh viên Thanh Hòa khi thấy hạc giấy là hoan hô tung tăng như chim sẻ.
Họ cảm thấy hạc giấy biết bay là điều rất kỳ lạ.
Chỉ có Kỵ Sĩ cầm đầu nhóm này là biến sắc, hắn không ngờ An Kinh tự lại đích thân tới.
Kỵ Sĩ lớn tiếng nói:
- An Kinh tự cũng muốn tranh đoạt vệ tinh của Thanh Hòa?
Nhưng không ai trả lời hắn cả.
Chỉ thấy hạc giấy rơi trên vai sinh viên, dùng miệng rỉa cánh.
Cứ như trên thân hạc giấy thật sự có lông vũ vậy.
Kỵ Sĩ này trầm giọng nói với chúng đệ tử:
- Đừng đụng vào chúng!
Thế nhưng đã chậm, một sinh viên tò mò dùng tay chạm vào hạc giấy.
Ngay khi tay hắn chạm vào thì lập tức kêu đau, rút tay về.
Chỉ thấy tay chỉ máu, bị mép giấy của con hạc cắt bị thương.
Kỵ Sĩ đi tới nhìn một chút, may mà chỉ bị thương ở tay.
Đối phương đang muốn cảnh cáo hắn đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, vô tình hại chết người của mình.
Chủ nhân của An Kinh tự từ trước tới nay là nhân vật vô cùng thần bí.
Mọi người không ai biết đối phương là hạng người gì, chỉ biết người này có năng lực điều khiển hạc giấy.
Vị Kỵ Sĩ này mơ hồ nhíu mày, hắn chợt nhận ra, e rằng nhóm các Kỵ Sĩ khác cũng gặp phải tình trạng thế này.
Chẳng lẽ hắn để sinh viên ở đây mà một mình quay về Lạc thành?
Việc này thật sự khó xử, hắn không rõ đối phương liệu có hạ sát chiêu với nhóm sinh viên không.
Kỵ Sĩ lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Ứng:
- Ta bị An Kinh tự chặn đường, đồng hành còn có hơn 20 sinh viên.
Lão Lý đáp:
- Vậy ngươi ở đó đi.
Kỳ thật không tới Lạc thành cũng là chuyện tốt.
Ít nhất một phần chiến trường cũng không ở trong hàng rào.
Có thể người ngoài không quan tâm sự hưng suy của Lạc thành nhưng đám lão Lý ở đây từ nhỏ.
Đương nhiên hi vọng Lạc thành không bị gì.
Cho nên, nếu hàng rào khai chiến hẳn sẽ gặp phải tổn thất nhất định.
Nếu đối phương đã chặn Kỵ Sĩ lại trong rừng.
Bây giờ nghĩ lui lại, họ giằng có ở nơi hoang dã đã di dời một phần hỏa lực, còn lại phải dựa vào nhóm lão Lý rồi.
Chuyện ở Lạc thành vốn được giữ bí mật, rất nhiều người căn bản không biết hiện tại Lạc thành đang nằm trong vòng xoáy trung tâm của các thế lực.
Nhưng từ từ, ngày càng nhiều người bắt đầu đánh chủ ý vào nơi này.
Thế nên không ai chú ý, một đội quân tinh nhuệ của Hỏa Chủng đang lên đường xuất phát tới thảo nguyên phương bắc.
Binh sĩ tinh nhuệ của Hỏa Chủng hành sự cực kỳ cẩn thận.
Thậm chí còn không đem theo đồ tiếp tế.
Toàn đội ngũ được tạo thành từ những binh sĩ cấp t3 trở lên, Chỉ Huy Sứ t4 có hơn 10 người.
...
Vì chuyện của Viện mồ côi mà Nhâm Tiểu Túc đã trốn học một ngày.
Bất quá trong khái niệm của Nhâm Tiểu Túc, như thế không phải là trốn học.
Chung quy hôm nay không có tiết của Giang Tự a.
Khổ nhất vẫn là Trịnh Hàng, hôm nay có bốn tiết học, kín cả một ngày.
Mà bốn vị lão sư lại lần lượt điểm danh, còn Trịnh Hàng thì như bốc hơi khỏi nhân gian.
Đám đồng học tính báo tin dữ này cho Trịnh Hàng nhưng điện thoại lại không gọi được.
Không phải Trịnh Hàng trốn đi đâu hết, mà là Tần Sanh đã cắt đường truyền điện thoại của anh họ hắn, để Trịnh Hàng tiếp tục vui vẻ thêm vài ngày nữa…
Chung quy hiện tại Nhâm Tiểu Túc đang dùng thẻ sinh viên của anh họ hắn.
Nếu Trịnh Hàng nóng nảy nói lộ ra thì không tốt lắm.
Hôm sau, Nhâm Tiểu Túc đi học thì tiết thứ hai là lớp của Giang Tự.
Cũng như thường ngày, sinh viên lần lượt giơ tay hỏi lão sư vấn đề khó hiểu.
Bất quá lần này mọi người không hỏi chuyện về chính trị và thời sự nữa mà trực tiếp hỏi trong Lạc thành đã xảy ra chuyện gì.
Phải biết, chỉ trong 3 ngày đã có 2 cuộc chiến của siêu phàm giả kịch liệt diễn ra.
Nhóm học sinh thật sự không nghĩ ra nguyên nhân.
Một nữ sinh hỏi:
- Lão sư, đến cùng Lạc thành đã xảy ra chuyện gì.
Lúc trước ngài nói sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta mà.
Giang Tự đứng trên đài nói:
- Ta hi vọng các đồng học đừng ôm suy nghĩ hoàn toàn an toàn.
Hiện tại mỗi lời ta nói chắc sẽ khiến các ngươi khủng hoảng.
Thế nhưng có một vị đồng học nói rất đúng, tuy nơi này là trường học nhưng mấy tên mang ý xấu sẽ không nghĩ như thế.
Mọi người ngây ngẩn cả người, vị đồng học nào đã nói với Giang Tự như thế?
Giang Tự cười:
- Là Trịnh Hàng.
Nhất thời, sinh viên toàn lớp đưa mắt nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cạn lời nhìn Giang Tự.
Ông già này đang làm gì thế, tự nhiên đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió à.
Điều này khiến toàn bộ sinh viên đều không hiểu.
Lúc trước Giang Tự từng mòi Nhâm Tiểu Túc ăn cơm trưa.
Chẳng lẽ Giang Tự thật sự thích tên này?
Nhưng tên này chỉ là người điểm danh thay thôi mà…
Lúc này, Giang Tự nói tiếp:
- Ta đề nghị các vị đồng học, nếu phát hiện có người hành hung trong sân trường.
Trước tiên phải chạy tới chỗ của binh sĩ cảnh vệ.
Tuy chưa chắc lực lượng của binh sĩ đủ mạnh nhưng ít nhất còn đỡ hơn các ngươi chạy loạn.
Giang Tự đã tỉ mỉ suy nghĩ, quyết định nghe theo đề nghị của Nhâm Tiểu Túc.
Không thể để sinh viên chỉ chăm chú học mà còn phải dạy chúng cách tránh đi sự nguy hiểm trong hỗn chiến.
Những lời được Giang Tự nói ra đã hoàn toàn khiến tâm tình đám sinh viên bị đè nén.
Thế nhưng Giang Tự cảm thấy sinh viên nên biết những chuyện này.
Kỳ thật, Giang Tự càng muốn nói, nếu gặp chuyện đánh nhau trên trường thì nên chạy tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng hắn không có cách nào nói ra những lời này…
- Lão sư…
Một nam tử đồng học đột nhiên hỏi:
- Hôm nay ta đã đọc tạp chí hi vọng.
Tối hôm qua trong lúc tội phạm đã có con tin bị bắn chết, có đúng không?
Giang Tự cười nói:
- Là thật.
Nói xong, ánh mắt hắn vô tình hữu ý lướt qua người Nhâm Tiểu Túc.
Tin này cũng là sáng nay Giang Tự mới được biết, thì ra người bắn chết con tin chính là Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng việc này không thể nói cho đám sinh viên biết được…
Bất quá Giang Tự giải thích:
- Con tin đó có vấn đề.
Các ngươi cũng biết, hôm trước từng có siêu phàm giả gạt chân một đào phạm, mà con tin chính là đào phạm đó.
Đám sinh viên ngây ngẩn cả người, còn có loại chuyện này nữa hả.
Sau khi tan học, Giang Tự vẫy tay với Nhâm Tiểu Túc;
- Trịnh Hành, đi ăn cơm trưa không.
Đám học sinh yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc và Giang Tự đi ra ngoài, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Một người nhàn rỗi trong xã hội lại được lão sư Giang Tự coi trọng.
Họ thật sự khó lòng tiếp thu điều này…
Giang Tự và Nhâm Tiểu Túc cùng đi trên đường, hắn hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Nghe nói hôm qua ngươi không đi học?
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc kể chuyện ở Viện mồ côi cho Giang Tự nghe.
Thế nhưng đang nói thì tiếng nổ mạnh vang lên từ xa.
Dựa theo âm thanh truyền tới, hẳn là nơi cách trường học chừng 5 ki lô mét !
Ngay sau đó, trong trường vang lên tiếng kinh hô và kêu rên của sinh viên.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đã có sinh viên bắt đầu chạy trốn tứ phía.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Giang Tự, hỗn chiến bắt đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận