Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1018: Không Được Tới Gần


Vừa qua thời gian ăn cơm tối, một đoàn xe vọt ra khỏi quân doanh hàng rào 144, tiến vào hàng rào.
Hiện giờ buổi tối ở hàng rào Tây Bắc không còn lệnh phong bế nữa. Binh sĩ phòng giữ sẽ thay phiên trực ban, chỉ cần trên người không mang theo đồ cấm đều có thể thông hành, dù là lưu dân hay cư dân hàng rào đều được.
Mà bên trong hàng rào cũng có một lượng lớn binh sĩ tuần tra thuộc Trật Tự Tư duy trì trật tự.
Vì duy trì trị an nội bộ, Tây Bắc thiết lập đường dây điện thoại báo án riêng. Cư dân chỉ cần gọi tới báo án, tầm 15 phút sẽ có người của Trật Tự Tư tới giải quyết.
Lúc này binh sĩ phòng giữ vừa nhận được điện thoại từ quân doanh, họ thấy được cỗ xe của Trương Tiểu Mãn thì lập tức cho đi. Chỉ là mọi người đều không rõ, hiện tại đã muộn, vì sao Trương lữ trưởng lại đột nhiên vào thành?
Trước giờ Trương Tiểu Mãn chưa từng vào thành ở thời điểm này a.
Tốc độ của Trương Tiểu Mãn rất nhanh, nhưng vẫn có người nhanh hơn cả hắn.
Giờ này khắc này, Hồ tỷ ngồi bên nhà Nhâm Tiểu Túc càu nhàu:
"Lúc trước ta không muốn nói nhưng hôm nay thật sự có phần nhịn không được. Tiểu Mễ a, ngươi cũng phải đau lòng cho Tiểu Cận cô nương chứ? Ngươi nhìn nàng đi, một mình ôm vỏ khoai tây to đùng dậy sớm đi bán đồ ăn cực khổ. Ngươi thì sao, mới đi làm có ngày đầu tiên đã bị đuổi a!”
"Ta cũng biết mình không nên quản chuyện này. Nhưng ngươi nhìn đi, mọi người đều đau lòng thay cho Tiểu Cận cô nương a, ngươi không thấy đau lòng cho nàng sao?"
Dương Tiểu Cận ở một bên cố nén cười, Hồ tỷ tức giận nhìn nàng một cái:
"Ngươi cũng thiệt là, quá dung túng hắn. Nếu không phải ngươi nuông chiều hắn, hắn cũng không đến mức lười như vậy!"
Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích:
"Là như vậy Hồ tỷ, trong nhà của chúng ta còn có chút tích góp, ta cảm thấy bản thân rảnh rỗi thời gian cũng không sao… "
Hồ tỷ nghe xong thì nhíu mày:
"Vậy thì sao? Miệng ăn núi lở a! Mấu chốt là mỗi ngày ngươi ở nhà không làm gì cả, Tiểu Cận cô nương một mình gánh vác như vậy rất mệt nhọc. Trên tay còn bị chai nữa!”
Nói qua, Hồ tỷ đi qua kéo tay Dương Tiểu Cận, kết quả lại khiến nàng sửng sốt. Bởi vì lòng bàn tay và ngón tay Dương Tiểu Cận trong ngoài trước sau đều bóng loáng mềm mại, không có vết chai nào cả…
Dương Tiểu Cận vừa cười vừa nói:
"Hồ tỷ, ngươi đừng lo lắng nhiều nữa. Chúng ta nắm chắc mà. Hắn thật sự rất lợi hại, chỉ là muốn nghỉ ngơi một lúc thôi."
Hồ tỷ có chút bực mình:
"Được rồi được rồi, là ta xen vào việc của người khác."
Nói xong Hồ tỷ liền rời đi, vừa đi vừa nói:
"Các ngươi nha còn trẻ, không biết tương lai còn nhiều chuyện cần dùng tiền đâu.”
Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận tiến Hồ tỷ tới cửa.
Thế nhưng Hồ tỷ vừa rời khỏi cửa thì tiếng động cơ rền vang trên đường An Ninh Đông, phảng phất như đang có người đua xe vậy.
Thanh âm đột ngột này khiến rất nhiều láng giềng đều ló đầu khỏi cửa sổ nhà xem thử. Hồ tỷ cũng nghi hoặc dừng bước chân muốn xem thử là chuyện gì.
Ngay sau đó, Hồ tỷ kinh ngạc thấy một đoàn xe màu đen quẹo qua ngã tư, tiến về phía mình.
Hồ tỷ nóng nảy, nàng vỗ cửa nhà:
"Lão Vương lão Vương! Ngươi mau ra đây xem thử là chuyện gì xảy ra. Không lẽ ngươi nhận tham ô trong trung tâm hành chính, bị người ta phát hiện nên cử người tới bắt?!”
Vương Việt Tức tức giận mở cửa:
"Nói hưu nói vượn cái gì, ta đâu có nhận hối lộ!"
Thời điểm này, Vương Việt Tức phát hiện đoàn xe đang chạy về phía nhà họ đều là xe hạng sang.
Vương Việt Tức kinh ngạc, Hồ tỷ có thể không biết những chiếc xe này nhưng người giao tiếp trong quan trường mỗi ngày như hắn sao có thể không nhận ra.
Đây là đoàn xe của thương hội Tây Bắc, hơn nửa đêm đối phương tới tìm mình làm gì a?
Thế nhưng đoàn xe không đậu trở cửa nhà hai người mà dừng lại trước cửa nhà Nhâm Tiểu Túc!
Này là sao?
Vương Việt Tức cảm giác bản thân khó lòng theo kịp.
Cửa xe mở ra, một người trung niên cực kỳ nhiệt tình chạy tới gõ cửa nhà Lữ Tiểu Mễ.
"Vương hội trưởng?!"
Vương Việt Tức nghi hoặc hỏi.
Vương Phú Quý quay đầu nhìn về phía Vương Việt Tức:
"Ồ, Vương trưởng phòng cũng ở đây. Bất quá ta đang có việc gấp, hôm khác chúng ta trò chuyện nhé."
Lúc này Nhâm Tiểu Túc cũng nhìn về phía Vương Việt Tức, cười cười chào hỏi Vương Phú Quý:
"Đi thôi, vào nhà trò chuyện."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc cùng Vương Phú Quý vào nhà, bên cạnh còn có Khương Vô lão sư nữa.
Cửa đóng lại, chỉ còn Vương Việt Tức, Hồ Hiểu Bạch cùng đám quần chúng ăn dưa ló đầu ra cửa sổ hóng chuyện.
Hồ Hiểu Bạch sửng sốt nửa ngày:
"Lão Vương, ngươi vừa kêu hắn là Vương hội trưởng?"
"Đúng vậy, hội trưởng thương hội Tây Bắc Vương Phú Quý…"
Vương Việt Tức nói:
"Gần đây Vương hội trưởng không đi lại trong hàng rào 144 nhiều, sao hôm nay bỗng dưng huy động nhân lực tới đây chứ? Rốt cuộc Lữ Tiểu Mễ kia là ai, không phải ngươi bảo hắn là tên thích ăn không ngồi rồi à?”
Hồ Hiểu Bạch thầm nói:
"Lần đầu gặp nhau, ta thấy hắn đang bán đào ngoài chợ a. Có đại nhân vật nào ra chợ bán đồ đâu? Bất quá vì sao Vương hội trưởng tới, chẳng lẽ bối cảnh của hắn rất lớn à?”
"Sao ta biết… "
Vương Việt Tức nói:
"Gần đây Vương Phú Quý chỉ ru rú trong nhà, hiện giờ người có thể khiến hắn tự mình đến nhà nhất định không đơn giản. Ta thấy vừa rồi hắn nhiệt tình, hẳn phải là người vô cùng thân cận."
Trong lúc nói chuyện, đường An Ninh Đông lần nữa vang lên tiếng động cơ xe.
Vương Việt Tức đoàn xe nọ, kinh ngạc há to miệng, đơn giản vì lần này là xe việt dã quân dụng!
Người có thể dùng loại xe này ở Tây Bắc chỉ có thể là quân nhân. Hơn nữa với trận hình này hẳn là đại nhân vật trong quân đội a.
Đợi Trương Tiểu Mãn xuống xe, Vương Việt Tức lần nữa nghi hoặc lên tiếng:
"Trương lữ trưởng?"
Trương Tiểu Mãn nhìn Vương Việt Tức một cái:
"Ngài là ai a?"
Trương Tiểu Mãn không người làm ăn khôn khéo như Vương Phú Quý. Những người ít gặp Trương Tiểu Mãn đều không nhớ, hiện tại tuy chức vị của Vương Việt Tức quan trọng nhưng vẫn cách hai lãnh đạo nữa mới tới Trương Tiểu Mãn.
"À, ta là Vương Việt Tức của phòng nghiên cứu chính sách trung tâm hành chính…"
Vương Việt Tức tự giới thiệu.
Trương Tiểu Mãn gật gật đầu:
"À à, ta nhớ rồi. Ngươi cho ta hỏi chút, người nhà này có phải một đôi tình nhân trẻ không?”
Vương Việt Tức đờ đẫn gật đầu:
"Đúng rồi."
Ngay sau đó Trương Tiểu Mãn trở nên hưng phấn:
"Chính là chỗ này. Lần này Vương Uẩn lại lập đại công a. Ha ha ha, chúng ta đợi lâu như vậy, không ngờ hắn trốn ngay dưới mí mắt chúng ta."
Đông đông đông, Trương Tiểu Mãn đi qua gõ cửa. Vương Việt Tức muốn tới hỏi một chút, đến cùng chuyện gì xảy ra. Kết quả lại bị quân Tây Bắc trực tiếp ngăn trở, khách khí nói:
"Không được tiến lên, liên quan đến lệnh cấm quân sự, không được tới gần chỗ ở của Thiếu soái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận