Đệ Nhất Danh Sách

Chương 787: Điện Thoại Thần Bí

Lúc kẻ địch phương bắc xuất hiện, Nhan Lục Nguyên cũng dẫn bộ lạc rời đi.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng tốc độ di chuyển thì người Trung Nguyên khó lòng bì kịp dân du mục.
Họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.
Đám trẻ ngây thơ chưa trải sự đợi không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy mọi người cùng nhau xuất phát thật sự rất vui mà thôi.
Mấy đứa bé điên cuồng chạy quanh nô đùa.
Tới giờ ăn cơm chúng lại quay về chỗ cha mẹ của mình, cùng nhau quỳ lạy Nhan Lục Nguyên rồi dùng bữa.
Mọi người không có bất kỳ dị nghị gì với quyết định của Nhan Lục Nguyên.
Ngay cả Hột Cốt Nhan cũng chẳng nói hai lời mà làm theo.
Duy chỉ có Tiểu Ngọc Tỷ là tìm tới Nhan Lục Nguyên, hỏi:
- Lục Nguyên, chúng ta cứ đi như thế à.
Đi rồi thì người phía nam phải làm thế nào đây?
Nhan Lục Nguyên nhìn về phía tiểu Ngọc tỷ:
- Tỷ, đám người tới từ phương bắc kia nhiều hơn chúng ta tưởng tượng gấp mấy chục lần.
Nhân số chúng ta gặp chỉ là một phần của họ mà thôi.
Dù ta có đàn sói cũng không thể ngăn cản.
Người trong Thảo Nguyên không cách nào có thể sống sót giữa cuộc chiến giữa phương Bắc và Trung Nguyên.
Tiểu Ngọc Tỷ nói:
- Ý ta không phải kêu ngươi ngăn họ lại.
- Nghĩa là sao?
Nhan Lục Nguyên khó hiểu hỏi.
Tiểu Ngọc Tỷ nghiêm túc nói:
- Phái người tới phía nam thông báo cho Trung Nguyên biết đi.
- Tỷ, người Trung Nguyên đau xem chúng ta là bằng hữu…
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói.
- Thế nhưng chúng ta tới từ nơi đó.
Ngươi nghĩ xem, ca ngươi hẳn đang ở Trung Nguyên.
Vương Phú Quý, Khương Vô đều sẽ ở cạnh hắn.
Nếu đám người kia tiến quân, làm tổn thương tới họ thì sao…
Tiểu Ngọc Tỷ kiên nhẫn giải thích:
- Ngươi phải cho ca ngươi chút thời gian chuẩn bị chứ! Cũng là cho người Trung Nguyên chút thời gian chuẩn bị.
Nhan Lục Nguyên nghe vậy thì gật đầu:
- Tỷ, ngươi nói đúng.
Đối với Tiểu Ngọc Tỷ mà nói, dù hiện tại nàng đã tới Thảo Nguyên thì vẫn nhớ phương nam.
Dựa trên lòng trung thành và cảm giác quê nhà mà nói, Tiểu Ngọc Tỷ vẫn mong phương nam bình an.
Nhan Lục Nguyên gọi Hassan tới:
- Chọn chiến sĩ dũng cảm nhất dưới trướng ngươi, nhanh chóng cưỡi ngựa tới hàng rào 176.
Hassan sửng sốt:
- Chủ nhân, ý của ngài là sao?
- Báo cho người của hàng rào 176 biết, kẻ địch phương bắc hùng mạnh sắp tới…
Nhan Lục Nguyên nói.
- Nhưng mà chủ nhân, không phải người quản lý hàng rào 176 đã bị chúng ta tiêu diệt rồi à?
Hassan hỏi.
- Đi đi, ngươi không hiểu Trung Nguyên đâu.
Chúng ta giết người của hàng rào 176, những tập đoàn khác còn mừng không kịp.
Nơi đó chắc chắn đã có chủ nhân mới…
Nhan Lục Nguyên nói xong thì đi tiếp về hướng đông.
Hassan tuân lệnh Nhan Lục Nguyên, lựa một thủ hạ cưỡi ngựa lên đường.
Dũng sĩ một đường xuôi nam, trên đường trừ dừng lại cho ngựa nghỉ mệt ra cũng chẳng dám chậm trễ chút nào.
Mãi tới ngày thứ 5 hắn mới thấy được hàng rào 176 thấp thoáng phía xa.
Hàng rào chưa được tu sửa chỉnh tề nhưng ngoài thành đã dựng lên giàn giáo, hẳn là đang thi công.
Dũng sĩ lấy hết dũng khí đi tới hàng rào.
Binh sĩ đóng quân ngoài thành phát hiện ra hắn thì như gặp phải đại địch.
Mãi tới khi phát hiện chỉ có một người mới phái một tổ đội ra.
Dũng sĩ thấy đám người cầm súng chạy tới thì vuốt ve gò má của ngựa:
- Ngươi vào rừng chờ ta một ngày.
Nếu ta không về ngươi hãy quay lại tìm chủ nhân, trao linh hồn của ta cho ngài.
Ta nguyện ngày ngươi trở về, bằng hữu của Thảo Nguyên đều sẽ thầm nhớ tên ta.
Nói xong, A Khoan vỗ vỗ tuấn mã, tuấn mã một đường chạy về phương bắc.
A Khoan giơ hai tay lên:
- Ta đại biểu Thảo Nguyên tới đưa tin.
Kẻ địch cường đại của phương bắc đã tới.
Chủ nhân nhà ta hi vọng các ngươi hãy sớm chuẩn bị!
Quân nhân Vương thị không dừng lại mà nhanh chóng ấn A Khoan nằm rạp xuống đất, mãi tới khi trói gô hắn xong mới dẫn hắn về doanh trại.
Trưởng quan binh sĩ nhìn A Khoan:
- Ngươi nói kẻ địch phương bắc sắp tới? Không phải chính là ngươi sao? Ngươi tới đây một mình không sợ ta róc xương róc thịt ngươi báo thù cho người Trung Nguyên đã chết?
A Khoan cười ngạo nghễ:
- Dũng sĩ dưới trướng chủ nhân há có thể sợ chết? Ta chỉ muốn báo cho các ngươi biết bộ lạc của chúng ta đã rời khỏi phương bắc.
Chủ nhân nói kẻ địch đáng sợ hơn các ngươi tưởng nhiều.
Các ngươi nên sớm chuẩn bị đi.
Trưởng quan Vương thị lại hỏi:
- Ý ngươi là phương bắc xa hơn cả Thảo Nguyên?
- Không sai!
A Khoan đáp.
- Được, cảm ơn hảo ý của chủ nhân nhà ngươi…
Trưởng quan phất tay:
- Bắn chết hắn rồi treo lên tường thành.
Báo cho cư dân hàng rào 176 biết, sau khi Vương thị tiếp quản nơi này sẽ không để họ lần nữa chịu nhục.
Phần thù này chúng ta sẽ thay họ từ từ báo.
Nói xong, binh sĩ liền dẫn A Khoan đi.
Chàng trai thảo nguyên cười lên ha hả, tiếng cười vô cùng sảng khoái.
...
Nhâm Tiểu Túc ở lại hàng rào 61 vẫn chưa đi.
Mỗi ngày hắn đều ở nhà nấu cơm cho Dương Tiểu Cận.
Chung quy khi Dương Tiểu Cận không thoải mái hắn vẫn nên ngoan ngoãn biết điều một chút…
Dường như Vương Thánh Tri cũng không vội dẫn Nhâm Tiểu Túc đi tham quan cách vận hành của AI.
Cuộc sống của hắn thoáng chốc yên tĩnh hơn.
Nhâm Tiểu Túc đang nấu súp thì tiếng chuông điện thoại vang lên,
Hắn có phần kinh ngạc.
Điện thoại trong phòng là điện thoại bàn.
Ai sẽ gọi cho hắn? Chẳng lẽ là Vương Thánh Tri?
Nhâm Tiểu Túc đi tới bắt máy:
- Alo, là ai?
Kết quả qua nửa ngày trong điện thoại cũng không có âm thanh gì.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Xin chào?! Ai vậy?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của một thiếu nữ:
- Cho hỏi… là Nhâm Tiểu Túc sao?
- Lý Nhiên?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Nữ nhân hắn quen trong hàng rào này trừ Dương Tiểu Cận chỉ còn Lý Nhiên.
Cơ mà âm thanh này cũng không giống.
Đầu dây bên kia trả lời:
- Không phải, Lý Nhiên đã rời khỏi hàng rào từ hôm qua.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
- Vậy ngươi là ai?
- Ngươi có thể gọi ta là Linh Linh…
Giọng cô bé thanh thúy lại êm ái:
- Ta có thể tâm sự với ngươi không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua lên ngoài:
- Chán muốn chết, ta không rảnh ngồi chém gió với người khác phái.
Ba một tiếng, Nhâm Tiểu Túc nói xong thì cúp điện thoại.
Bấy giờ, Dương Tiểu Cận đi từ ngoài vào:
- Ai gọi vậy, ta nghe tiếng chuông điện thoại.
- À, không có ai cả, gọi lộn số.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
Nói xong Nhâm Tiểu Túc quay đầu, cau mày nhìn điện thoại.
Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân vừa nắm bắt được manh mối gì đó rất quan trọng.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không vội, hắn cảm thấy đối phương nhất định sẽ gọi tới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận