Đệ Nhất Danh Sách

Chương 880: Chạy Thoát Thân!

Ngõa Liên Kinh ngồi bên cạnh lò sưởi nghe xong tin tức xong vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Hắn phái một doanh binh tiêu diệt đám mồi nhử được kẻ địch phái ra, ngược lại còn bị mồi nhử giết sạch.
Đây là sao?
Hơn nữa đây đâu phải mồi nhử chứ.
Rõ ràng là binh sĩ chủ lực của Hỏa Chủng a.
Bằng không thì bằng cái gì có thể tiêu diện được cả một doanh của quân đoàn viễn chinh hắn?!?
Ngõa Liên Kinh đứng dậy, hắn nhìn một mọi rợ bên cạnh:
"Đi, trước hừng đông sáng ta muốn nghe được tin bọn họ chết."
Mọi rợ kia ném đại cốt bổng trong tay đi, cọ cọ bàn tay bóng loáng rồi dẫn đội của hắn đi về phía tây.
Trong lúc nhất thời, rậm rạp chằng chịt mọi rợ dũng mãnh lao tới hướng tây, ý định vây quét đám mồi nhử.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc tiếp tục dẫn đội đi tới.
Đám lính trinh sát không nói gì nữa.
Mọi người đã chấp nhận một sự thật: Bây giờ họ chỉ cần đi theo thiếu niên này là được, không cần phải cố gắng làm chi hết.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc ngừng lại, T4 sau lưng nghi ngờ nói:
"Làm sao vậy trưởng quan?"
Nhâm Tiểu Túc đứng ở chỗ cũ không nói gì, sau 10 giây, tất cả mọi người thấy hắn quay người bỏ chạy!
Chạy không được vài bước Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nhìn lính trinh sát:
"Chạy a! Nhanh chạy a!"
T40219 mê man:
"Trưởng quan, chạy đi đâu?"
"Lúc trước chúng ta giết rất nhiều mọi rợ, việc này khiến vô số mọi rợ chạy tới, chạy mau a!"
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liều mạng chạy về phía tường thành.
Ý định trước khi bọ đám mọi rợ chủ lực đuổi tới sẽ quay vào tường thành!
T40219 vội vàng nói với máy truyền tin:
"Chạm trán mọi rợ chủ lực, có lùi về không?”

Bộ chỉ huy ngây ngẩn cả người.
Nói thật thông qua màn hình họ chẳng thấy bóng dáng bất kỳ mọi rợ nào.
Nếu không trông thấy mà chạy, họ sẽ bị xem là báo cáo sai sự thực cố tình bỏ trốn, nhất định P5092 xử lý họ như đào binh.
Nghe Nhâm Tiểu Túc nói như vậy, P5092 lại tin:
"Lùi lại a."

Nói xong, lính trinh sát liền theo Nhâm Tiểu Túc liều mạng chạy.
Cũng không ai thấy được mọi rợ đến cùng ở đâu, dù sao chạy theo Nhâm Tiểu Túc là được.
Hơn 100 người cơ hồ dùng toàn lực lùi lại, ngay từ đầu trinh sát còn tính bọc hậu.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc rống to:
"Thời điểm này bọc hậu cái rắm a.
Tất cả đều cho ta chạy.
Chạy mau, ai ở lại bọc hậu ta đánh nát óc!"
Theo Nhâm Tiểu Túc, mọi rợ rậm rạp chằng chịt bên trong cánh rừng kia không phải một hai tổ đội tác chiến có thể đỡ được.
Bọc hậu chẳng khác nào chịu chế, còn không bằng tất cả cùng liều mạng chạy.
Bởi vì trinh sát sớm lui lại, cùng với việc tố chất thân thể họ đều là T3 nên mọi rợ chủ lực phía sau đuổi theo cả nửa ngày cũng không đuổi kịp.
Thời điểm này một ít mọi rợ chủ lực đột nhiên bỏ qua đoàn đội, toàn lực truy tung hướng lính trinh sát rời đi.
Đây là cao thủ trong số những mọi rợ chủ lực, cấp bậc thấp nhất cũng là Bách Phu Trưởng, cấp bậc càng cao thậm chí có Đô Thống.
Trong quân đoàn viễn chinh, năm người thành một đội, trưởng quan gọi Ngũ trưởng, quản hai mươi người là Sao trưởng, quản một trăm người gọi là Bách Phu Trưởng, quản 500 người vì Tiểu đô thống, quản ngàn người vì Đô thống, quản năm ngàn người vì Nha tướng, thống soái một chi binh chừng vạn người là tướng quân.
Trên tướng quân chính là Vương.
Thực lực quân đoàn viễn chinh được phân chia cũng rất đơn giản, cường giả vi tôn.
Chỉ có số ít chỉ huy quân sự là nhân tài với thiên phú trác tuyệt mới có thể vượt cấp, ngược lại đều sẽ bị quan quân mọi rợ khác xem thường.
Kỳ thật, khi lính trinh sát sắp rời khỏi cánh rừng thì T40219 quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hắn thấy được thân ảnh mấy trăm cao thủ bên trong mọi rợ ẩn hiện, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn bọn họ, khoảng cách của song phương đang không ngừng gần hơn!
T40219 nói rõ tình huống:
"Tốc độ truy kích của kẻ địch cực nhanh, thỉnh cầu tiếp viện."

Sĩ quan phụ tá trong bộ chỉ huy sĩ ung dung nói:
"Trưởng quan, không thể cứu, lúc này phái binh chủ lực sĩ ra khỏi thành chẳng khác nào từ bỏ ưu thế phòng ngự của tường thành.
Đến lúc đó bọn họ tao ngộ mọi rợ chủ lực nhất định sẽ tổn thất thảm trọng."

P5092 yên lặng quan sát, cuối cùng nói với T40219:
"Không có tiếp viện, nhưng khi các ngươi tiến vào phạm vi 3 ki lô mét xung quanh tường thành, pháo binh cùng binh sĩ súng máy hạng nặng sẽ yểm hộ.”

P5092 tuyệt đối làm theo lý tính, hắn thân là chỉ huy quân sự tối cao của sư đoàn số 3, phải bảo đảm từng quyết định của mình đều chính xác tuyệt đối mà không phải xử trí theo cảm tính.
Mặc dù hắn muốn chiêu dụ Nhâm Tiểu Túc vẫn còn ở ngoài thành.
Nhưng nếu phải đổi tính mạng mấy ngàn người với một cái mạng của Nhâm Tiểu Túc, P5092 cảm thấy không đáng.
Không phải hắn không muốn cứu, mà là không thể.
Nói thật, không biết vì cái gì khi P5092 đưa ra quyết định này.
Nội tâm bỗng nhiên có phần khổ sở, dường như đã bỏ qua thứ gì đó quan trọng trong lòng nên mới khó chịu thế kia.
Năng lực chỉ huy đối với Hỏa Chủng là thứ khiến hắn trở nên có giá trị với Hỏa Chủng.
Mà cảm giác khổ sở trong nội tâm chính là tâm tình mà bất kỳ con người nào cũng sẽ có.
Tựa như sau mỗi lần đại chiến, hắn sẽ ở trong doanh trướng, một mình một đêm.
Mọi người thường nói, muốn người khác làm tốt theo ý mình, trước tiên bản thân phải làm tốt chuyện đó trước đã.
Nhưng thành viên Hỏa Chủng thì khác, bọn họ trước tiên phải là một mắt xích quan trọng trong một hệ thống, sau đó mới là một người.
Dương Tiểu Cận một mực đứng ở bộ chỉ huy quan sát bỗng nhiên đứng dậy rời đi.
Thời điểm rời đi, nàng đem theo một khẩu súng bắn tỉa của Hỏa Chủng.
Lúc này, lính trinh sát đã rời khỏi cánh rừng.
Trên tường thành có binh sĩ chuyên cầm kính viễn vọng quan sát rồi truyền tin lại:
"Mọi rợ đang đuổi theo, hơn nữa tốc độ cực nhanh, dự tính 3 phút sau hai bên sẽ chạm trán."

Thế nhưng trong lúc bất chợt, quan sát binh sĩ trên tường thành bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì hắn thấy được một cô nương đang leo xuống tường thành thông qua dây thừng.
trên bả vai là một súng bắn tỉa của Hỏa Chủng.
Sau đó, cô nương kia một đường chạy như điên về phía chiến trường.
Khi hai bên dần dần tiếp cận, cô nương kia bỗng nhiên quỳ một chân trên đất bắt đầu bắn.
Sức giật của súng ống to lớn khiến thân thể nàng bị đẩy ra sau, ngay sau đó nàng lần nữa điều chỉnh tốt góc độ bắn và bóp cò.
Trên người một cái mọi rợ bỗng nhiên nổ thành một đoàn huyết vụ, có mọi rợ trực tiếp bị bắn thẳng vào đầu.
Mà bên cạnh Dương Tiểu Cận là bụi bặm bị súng bắn tỉa thổi ra, theo bay tứ tán.
Đối với Dương Tiểu Cận mà nói, ai cũng có thể không cứu Nhâm Tiểu Túc, nhưng Dương Tiểu Cận nàng phải cứu.
P5092 để quan sát tình hình chiến đấu một cách trực quan thì đi lên tường thành cầm kính viễn vọng xem.
Hắn nhìn thấy cao thủ mọi rợ lần lượt bị bắn thành từng đoàn từng đoàn huyết vụ.
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo đám lính trinh sáng chạy về hướng của Dương Tiểu Cận.
Những mọi rợ phụ trách truy kích đụng phải tay súng bắn tỉa rốt cục cũng do dự, bọn họ bắt đầu thả chậm bước chân đợi binh sĩ tụ hợp phía sau cùng mình.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc mặc kệ nếu tốc độ địch nhân chậm dần, đây chính là cơ hội chạy thoát thân tốt cho bọn họ.
Nhâm Tiểu Túc chạy tới chỗ Dương Tiểu Cận bế đối lên bỏ chạy, P5092 nhìn một màn này đột nhiên trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận