Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1028: Chợ Đêm Thay Đổi


Hàng rào 144 bỗng trở nên náo nhiệt hơn vì một lượng khoai tây được vận chuyển vào. Khoai tây trên xe khá lớn, trông chẳng khác nào mấy quả dưa nhỏ cả.
Nếu như không phải người phụ trách vận chuyển chính miệng thừa nhận đây là khoai tây, e rằng các cư dân trong hàng rào sẽ không tin đâu.
Lúc này Chu Nghênh Tuyết kiêu ngạo ngồi trên chiếc xe vận chuyển đầu tiên, cùng đoàn xe tiến vào hàng rào. Nhâm Tiểu Túc đã nói rõ, nhiệm vụ của nàng là chuyển khoai tây tới hàng rào 144, giải quyết vấn đề thiếu lương thực tại đây.
Trông Chu Nghênh Tuyết bình thường tùy tiện ai cũng không để vào mắt nhưng lời Nhâm Tiểu Túc nhắn nhủ nàng đều đặt ở trong lòng.
Hiện giờ Khoai Tây Xạ Thủ đã tới mùa thu hoạch, nàng tất nhiên sẽ theo nhóm vận chuyển đầu tiên tới đây tranh công rồi.
Vương Việt Tức đang làm việc tại phòng nghiên cứu chính sách thì được thuộc hạ báo tin:
"Vương trưởng phòng, vị kia của Chợ đêm vận chuyển một lượng lớn khoai tây vào thành. Nàng ấy bảo sẽ cho cư dân hàng rào đến lấy miễn phí. Khoai tây đó rất to, cũng không biết nàng lấy được từ đâu nữa."
Mọi người trong văn phòng không khỏi sửng sốt:
"Đặc biệt lớn là bao nhiêu?"
"To gần bằng quả dưa hấu luôn… "
Cấp dưới nói:
"Được rồi, sắp tới giá lương thực trong hàng rào hẳn sẽ giảm xuống.”
Đối với tình hình lương thực khan hiếm hiện tại mà nói, đây đúng là tin tốt của Tây Bắc.
Chỉ là Vương Việt Tức nghe xong thì không nghĩ vậy, hắn đột nhiên đứng dậy:
"Đoàn xe đến đâu rồi? Nhanh chóng ngăn bọn họ lại cho ta!"
Tất cả mọi người trong văn phòng đều sửng sốt:
"Sao vậy Vương trưởng phòng?"
Chỉ thấy Vương Việt Tức khoác thêm áo, nhanh chóng đi ra ngoài:
"Không kịp giải thích, trước tiên cản đoàn xe lại cho ta."
"Thế nhưng vị kia của Chợ đêm không dễ ngăn đâu. Ngài cũng biết phong cách hành sự của nàng..."
"Không được cũng phải được…"
Vương Việt Tức nói:
"Ta sẽ lập tức tới đó."
Đợi khi Vương Việt Tức đến nơi, Chu Nghênh Tuyết đang âm trầm ngồi trên xe. Phía trước đoàn xe tải là xe của Trật Tự Tư.
Chu Nghênh Tuyết thấy Vương Việt Tức thì cười lạnh nói:
"Được lắm, là lão gia nhà ta quá coi trọng ngươi nên ngươi mới dám cản cả đoàn xe của ta? Nếu không hiện tại hai ta tới nhà lão gia. Thử xem ai có sức nặng hơn? Còn không tránh ra cho ta!"
Tuy Chu Nghênh Tuyết vô cùng nhu thuận với Nhâm Tiểu Túc nhưng nữ nhân đám mở Chợ đêm ngay ngoài hàng rào sao có thể thật sự có biết điều như vậy. Lúc trước, khi Chu Nghênh Tuyết vừa mới đến, có người ngấp nghé sinh ý Chợ đêm của nàng, thậm chí còn ngấp nghé cả nàng nữa.
Kết quả hiện tại tất cả những người đó không biết đã bị ném tới chỗ nào làm phân bón rồi.
Vương Việt Tức chân thành nói:
"Thiếu soái coi trọng ai hơn không liên quan tới việc này. Ta ngăn đoàn xe của ngươi lại là có nguyên nhân chính đáng. Dù tìm Thiếu soái phân xử ta cũng không sợ."
Nói xong, Vương Việt Tức để người của Trật Tự Tư sơ tán tất cả quần chúng vây xem rồi bắt đầu đánh giá khoai tây trên xe.
Chu Nghênh Tuyết nhướng mày:
"Ta là đang làm chuyện tốt. Chẳng lẽ ngươi không biết lão gia đang muốn xử lý tình trạng thiếu lương thực trong hàng rào sao?”
"Ta biết ngươi có lòng, thế nhưng lòng tốt có thể sẽ thành chuyện xấu… "
Kỳ thật trong lòng Vương Việt Tức có một phần kiêu ngạo của người đọc sách. Chính vì sự kiêu ngạo này mà năm đó rất lâu hắn không có việc làm, bởi vì tới đâu cũng không được chào đón.
Chu Nghênh Tuyết nghe hắn nói vậy thì lập tức không vui:
"Ngươi nói ta nghe xem, lòng tốt làm chuyện xấu là sao. Ngươi nói không được thì hôm nay đừng trách ta mời ngươi tới Chợ đêm uống chút trà."
Vương Việt Tức nói:
"Đi thôi, chúng ta tới tìm Thiếu soái thương lượng việc này."
"Không cần, ta tới rồi… "
Nhâm Tiểu Túc nghe được việc Vương Việt Tức cản đoàn xe của Chu Nghênh Tuyết lại thì khẩn cấp chạy đến, hắn hiếu kỳ nói:
"Có chuyện gì sao?"
Chu Nghênh Tuyết vừa rồi còn đang ngang ngược, đợi đến khi Nhâm Tiểu Túc xuất hiện, nàng lập tức đổi thành bộ mặt ủy khuất:
"Lão gia, không phải ngươi kêu ta đem khoai tây tới à. Kết quả ta chuyển khoai tây tới rồi mà hắn lại bảo ta lòng tốt làm chuyện xấu. Làm như khoai tây của ta có độc không bằng. Đúng rồi lão gia, ta có tin tốt, hiện tại không chỉ khoai tây mà các hạt giống khác cũng có thể gieo trồng được. Ngươi xem đi, hôm trước ta gieo trái bí đao xuống bây giờ ra quả rồi! Ta khổ cực cố gắng vì lão gia, vậy mà lại có người hãm hại ta…”
Từ lúc Nhâm Tiểu Túc nói muốn đại hưng Tây Bắc, Chu Nghênh Tuyết không chút nhàn rỗi. Nàng dẫn theo thủ hạ của Chợ đêm bắt đầu đi khai hoang. Sau đó treo giải thưởng cao giá trong Chợ đêm cho người tìm được hạt giống hoa màu biến dị, tất cả các loại hạt hoa màu, trong đó bao gồm lúa mì, cao lương, trái bí đao, cà chua...
Năng lực hạt giống của Chu Nghênh Tuyết chỉ dùng được với thực vật biến dị, thực vật tầm thường không thể được.
Đây là lần đầu Chợ đêm treo thường nhiệm vụ dễ như vậy. Trước kia đa phần đều là ám sát, buôn bán tin tức, tạo ra cái chết ngoài ý muốn, vận chuyển hàng hóa bí mật… thôi. Hiện tại nhiệm vụ tìm hạt giống vậy mà lại trở thành nhiệm vụ được treo thưởng cao nhất Chợ đêm, thật sự không phù hợp tí nào.
Các hảo hán trong Chợ đêm lần đầu thấy chuyện này, không ngờ chỉ là nhiệm vụ tìm kiếm hạt giống mà thưởng lại cao như vậy. Điều này khiến đám người thể sẽ làm sát thủ suốt đời nay bắt đầu chạy vào rừng tìm kiếm hoa màu biến dị.
Hiện giờ quảng cáo trước cửa Chợ đêm đã thay đổi, trước kia là Sợ chết thì đừng vào.
Bây giờ là Từ mai quan tâm tới lương thực, hướng về phía mặt trời, xuân về hoa nở."
Câu này mà phát âm theo giọng điệu Tây Bắc thì thật sự rất ấn tượng.
Không thể không nói, Chu Nghênh Tuyết vì giúp Nhâm Tiểu Túc giải quyết âu lo mà chạy vậy chẳng khác nào đám người Vương Phú Quý, vô cùng tận tâm tận lực.
Hiện tại có người nói nàng là chuyện tốt làm chuyện xấu, Chu Nghênh Tuyết thật sự rất tủi thân!
Nhâm Tiểu Túc lườm nàng một cái:
"Nói chuyện bình thường, không cần giả bộ ủy khuất. Có ai làm gì ngươi đâu, trước kia không thấy ngươi làm trò này, cũng không biết học của ai nữa. Vương Việt Tức, ngươi nói đi."
"Là như vậy Thiếu soái…"
Vương Việt Tức giải thích:
"Lúc trước ngươi từng nói về chuyện khoai tây nhưng ta không phải siêu phàm giả nên không biết khoai tây có thể thu hoạch nhanh như vậy. Chúng ta còn chưa kịp lên kế hoạch chi tiết thì khoai tây đã có rồi. Có khoai tây đương nhiên là chuyện tốt, lúc này ta xin cảm tạ Chu cô nương, nhưng tuyệt đối không thể phát khoai tây miễn phí được."
Theo lời Vương Việt Tức, tuy nhóm khoai tây này có thể giải quyết vấn đề tăng giá thức ăn ngắn hạn nhưng việc này sẽ khiến một ít quán xá nhỏ thất nghiệp, dẫn tới sự thay đổi thị trường.
Đương nhiên cả nhà người ta không thể chỉ mãi ăn khoai tây, cho nên các loại rau củ khác vẫn bán được, nhưng sẽ ít người mua hơn bình thường.
Vương Việt Tức tiếp tục nói:
"Vừa rồi nghe Chu Cô Nương nói, nàng có thể trồng thêm thứ khác nữa. Thế nhưng ta cảm thấy việc này không thích hợp kế hoạch gieo trồng quy mô lớn."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"Vì sao?"
"Thiếu soái, ta hỏi ngươi một vấn đề…"
Vương Việt Tức nói:
"Nếu tất cả mọi người không cần đi làm vẫn đủ tài nguyên sinh hoạt, hơn nữa còn dư dả. Vậy chẳng phải bọn họ sẽ không còn động lực làm việc sao? Khi ấy sẽ thành dư dả tới mức trống rỗng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận