Đệ Nhất Danh Sách

Chương 425: Ta Có Thể Làm Sao, Ta Cũng Rất Tuyệt Vọng A

Vừa nghe tới chữ chết, cả đội Tiêm Đao Liên đều nóng nảy. Một đám người cùng ùa vào khoang thuyền để khởi động.
Có người oán giận nói:
- Sớm biết ta đã không giết hết, thuyền là họ lái tới, chắc chắn có người biết lái thuyền.
Tiêu Tiểu Thần nhìn người vừa lên tiếng, tức giận hô:
- Hiện tại than thở làm gì? Ngươi than thì thuyền khởi động được chắc, hay vẫn kẹt lại đây?
Mọi đám ba chân bốn cẳng hoảng loạn. Kết quả chẳng biết ai đó chó ngáp phải ruồi mà âm thanh động cơ khởi động vang lên.
Cả đám người hưng phấn nói:
- Khởi động rồi, khởi động rồi!
- Được cứu rồi ha ha ha, trời không tuyệt đường Tiêm Đao Liên ta!
Nhưng vào lúc này, có người nghi ngờ nói:
- Nhưng thuyền vẫn chưa di chuyển a.
Bấy giờ, mọi người thấy Nhâm Tiểu Túc lao ra khỏi buồng nhỏ. Trương Tiểu Mãn hô to:
- Đừng đi ra ngoài, bên ngoài toàn là kẻ địch.
- Thuyền bị neo bằng dây thừng bên cảng, phải chém đứt.
Nhâm Tiểu Túc nói
- Vậy cũng không được, ngươi cứ thế ra ngoài sẽ bị loạn súng bắn chết đó.
Trương Tiểu Mãn quát.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nhớ tới cái gì đó, trực tiếp rút đao rồi mở Ám ảnh chi môn ra, cửa còn lại hiện ra ở chỗ dây thừng. Nhâm Tiểu Túc không nhớ vị trí cụ thể nên vung đao chém lung tung, vài đao trước đều chém vào không khí.
Binh sĩ Tông thị bên ngoài thấy một bàn tay cầm Hắc đao vung lung tung thì bối rối, nhất thời không dám tiến về phía trước!
- Này này, thuyền động rồi!
Trương Tiểu Mãn vui vẻ hô.
Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng chém đứt được dây thừng. Đào binh Tông thị thấy vậy thì dừng lại, nhìn con thuyền chậm rãi rời đi…
Đợi cự ly xa đã xa, đám Nhâm Tiểu Túc rời khỏi buồng nhỏ. Vẻ mặt không chút luyến tiếc nhìn phía bờ cách họ càng xa….
Trong Tiêm Đao Liên không có binh sĩ nào từng ngồi thuyền cả. Cho nên thuyền chạy chưa tới 10 phút thì cả đám người không ngừng nôn ọe.
Vừa muốn ngồi thuyền vừa không muốn ngồi nữa.
Không muốn ngồi thuyền thì ngồi đâu bây giờ.
Chiến binh Tiêm Đao Liên nhìn kẻ địch tuyệt vọng bên cạnh bờ sông. Thầm nghĩ trong lòng, thật ra họ cũng tuyệt vọng lắm a….
Mà lúc này, đột nhiên Tiêm Đao Liên nghe được một tiếng vang. Âm thanh động cơ ngày càng yếu, đột nhiên Trương Tiểu Mãn hỏi:
- Chuyện này là sao?
- Không biết a….
Mắt thấy thuyền dần chậm hơn, hình như thuyền đã bị súng máy hạng nặng của kẻ địch làm hỏng!
- Thật là xui xẻo…
Trương Tiểu Mãn dở khóc dở cười.
Hắn nằm sấp trên boong thuyền không ngừng nôn ọe, nói một cách mơ hồ không rõ ràng:
- Mau liên hệ với Chu doanh trưởng, kêu hắn nghĩ cách cứu viện chúng ta!
Kết quả, lính liên lạc nhỏ giọng nói:
- Đại đội trưởng, máy liên lạc bị hư rồi.
- Cái quái gì vật?
Trương Tiểu Mãn mở to hai mắt nhìn:
- Máy liên lạc là vũ khí của ngươi, mạng của ngươi. Sao ngươi có thể để máy hư hả? Ngươi có tin ta đạp ngươi xuống sông không.
Bấy giờ, cả đám người xoay đầu nhìn máy liên lạc đã bị hỏng phía sau lưng lính liên lạc. Đối phương uể oải nói:
- Vừa rồi kẻ địch dùng súng máy hạng nặng tấn công chúng ta. Chúng ta vội vã lên thuyền, đạn kia bắn trúng máy liên lạc
Trương Tiểu Mãn thở dài:
- Thôi được rồi, coi như máy liên lạc cứu ngươi một mạng. Ngươi còn sống là được.
Một đám Tiêm Đao Liên ngồi trên boong tàu hận không thể chết đi cho rồi nhìn bốn phía. Không biết chiếc thuyền bị hư này sẽ mang họ đi đâu.
Hiện tại máy liên lạc đã hư, họ chỉ còn một mình giữa sông. Không cách nào liên lạc với quân chủ lực của cứ điểm 178, đối phương cũng không thể liên lạc với họ.
- Có khi nào chúng ta sẽ bị đưa tới trận địa Tông thị không?
Tiêu Tiểu Thần nhỏ giọng nói.
- Ngươi nói mấy lời ủ rũ này làm gì vậy…
Bỗng nhiên Trương Tiểu Mãn nở nụ cười:
- Trên chiến trường có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Các ngươi còn nhớ ta nói gì không, mọi chuyện đều phải đổi chác bằng mạng, không do ngươi tự chủ. Đừng nhìn vào ngươi thắng bao nhiêu trận, vận mệnh không phải thứ ngươi có thể điều khiển.
- Hơn nữa, có đôi khi mọi chuyện rất kỳ quái, cái vận mệnh tồi tệ kia không xảy ra với ai mà chỉ xảy ra với ngươi…
Trong chiến tranh có rất nhiều điều ngoài ý muốn. Thậm chí có người từng nói, thắng lợi của một trận chiến có 3 phần nhờ vào chiến thuật và thực lực. Bảy phần còn lại phải nhìn xem ông trời có muốn ngươi sống sót không, có để ngươi thắng chăng.
Qua nửa ngày, Tiêm Đao Liên bắt đầu đói bụng. Nhưng họ ra trận đã lâu, chỉ mang theo khẩu phần ăn cho 7 hôm, lúc này đồ còn lại không còn nhiều lắm.
Trương Tiểu Mãn dẫn người lục lọi vật tư trên thuyền, kết quả phát hiện con thuyền trống không. Hắn kinh ngạc nói:
- Không phải binh sĩ Tông thị chuyển đồ lên thuyền à. Sao không có gì hết vậy.
- Chắc là, họ chưa kịp chuyển đồ lên chiếc thuyền này…
Trương Tiểu Mãn nghe xong thì tức tới vỗ vào vách tàu:
- Ngươi nói xem, sao lại chừa cái thuyền này không nổ chứ hả.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ nói:
- Đại đội trưởng, nếu ngài không ra lệnh, chúng ta cũng đâu có nổ hết thuyền chứ.
Trương Tiểu Mãn quay đầu làm công tác tư tưởng cho đám người còn lại của Tiêm Đao Liên:
- Các ngươi nhìn cái gì. Thức ăn còn lại của chúng ta không nhiều, cũng không biết bao lâu mới lên bờ. Cho nên dù say tàu các ngươi cũng đừng nôn, cố nhịn một chút…
Nhâm Tiểu Túc đứng bên boong thuyền, hắn không bị say thuyền, yên lặng ngắm nhìn cảnh sông Bắc Vịnh.
Trương Tiểu Mãn đi tới bên cạnh hắn, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
- Đang nghĩ chúng ta sẽ tới đâu.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
Trương Tiểu Mãn thở dài:
- Bây giờ chúng ta không thể cầu viện, vô pháp xác định nơi sẽ cập bờ. Có quỷ mới biết sắp tới sẽ có chuyện gì, nếu trôi tới phía bắc thì toi rồi. Nơi đó đều là địa bàn của Tông thị.
Nhưng càng sợ cái gì, cái đó càng tới. Tuy bây giờ họ đang trôi trên sông, nhưng dựa vào cảnh vật hai bên bờ. Cả đám biết họ dần tiếp cận địa bàn của Tông thị.
- Yên tâm…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta sẽ đưa tất cả các ngươi quay lại cứ điểm, không chừa một ai.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay lại khoang thuyền. Một đám Tiêm Đao Liên trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc như một nhà ảo thuật, lấy ra một con heo rừng, một con dê, một rương bán quy cũng một rương nước lớn…
Đây đều là vật tư Tiểu Ngọc Tỷ từng chuẩn bị cho hắn. Hắn đã sớm thêm công năng bảo quản lương thực. Để những thứ này trong không gian bao lâu cũng không hư.
Nhâm Tiểu Túc nói với chiến hữu Tiêm Đao Liên:
- Đoán chừng trong 3 ngày tới chúng ta sẽ cập bờ. Nếu không muốn chết thì tốt nhất phải bảo toàn thể lực, giết ra một đường sống trong địa bàn Tông thị.
Lúc này, chuyện Tiêm Đao Liên bị ép chạy lên thuyền đã được báo cáo cho Chu Ứng Long. Mà việc đầu tiên Trương Cảnh Lâm làm là phong tỏa tin tức, tránh để Tông thị phái binh lực lùng bắt họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận