Đệ Nhất Danh Sách

Chương 462: Đánh Lén

Khói thuốc nổi lên bốn phía trong hàng rào. Vốn đên nay bầu trời đầy ánh sao óng ánh, thế nhưng khói lửa đã bao phủ thiên không, phảng phất như tai ách sắp giáng xuống.
Trên đường phố trống trải, Tông Thừa đang lái xe việt dã chạy thục mạng.
Bấy giờ trông Tông Thừa chẳng khác nào một người máu. Dọc đường, Nhâm Tiểu Túc tra tấn hắn không ít, Ám ảnh chi môn như con giòi không ngừng đục khoét xương Tông Thừa.
May mà có một ít viện quân xuất hiện và kéo chân khiến Nhâm Tiểu Túc có phần chậm lại, giúp Tông Thừa tránh khỏi vô số vết đao tra tấn kia.
Cư dân hàng rào không dám hóng chuyện nữa, từng người trốn trong nhà vệ sinh của nhà mình, sợ đột nhiên có tập kích ngộ thương họ.
Binh sĩ Tông thị tản lạc khắp nơi ù về như dòng suối, chậm rãi tụ họp tại trang viên của dòng chính.
Có người thông qua máy liên lạc tập hợp họ lại!
Cao tầng Tông thị ngồi trong trang viên thần sắc khẩn trương, hi vọng mọi chuyện còn kịp!
Rốt cuộc Trịnh Viễn Đông cũng tới nơi, hắn tốn trên một tòa nhà cao tầng quan sát hết thảy. Xa xa là khói lửa đầy trời như đang thiêu đốt tương lai của Tông thị.
Tuy trên chiến trường chính diện, Tông thị đã dần tan tác nhưng nếu lần nữa co rút, Tông thị vẫn có thể dựa vào lãnh địa rộng lớn mà tiến hành chiến thuật mới.
Tỷ như việc cứ điểm 178 có ít người, kéo dài sẽ khiến hăng quá hóa dở.
Nhưng hết thảy lại thay đổi chỉ vì một thiếu niên tới hàng rào 146
Kỳ thật, Trịnh Viễn Đông biết Nhâm Tiểu Túc tới đây làm gì. Thiếu niên tới đây là muốn tiêu diệt trung tâm của Tông thị, dùng ngón chân út nghĩ cũng đoán được.
Thế nhưng, ban đầu Trịnh Viễn Đông không tin Nhâm Tiểu Túc có thể làm được.
Lúc này, Tông Thừa nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy tốc độ của thiết giáp không ngừng chậm lại. Tuy chưa từng dùng người máy nano nên Tông Thừa biết đây là dấu hiệu của việc năng lượng cạn kiệt!
Tính toán thời gian, dù Nhâm Tiểu Túc vừa bổ sung năng lượng cho người máy nano thì cũng không chống đỡ được việc chiến đấu trong thời gian dài.
Tông Thừa lần nữa đạp chân ga, trang viên đã gần ngay trước mắt. Ngoài cửa là binh sĩ Tông thị đang tự giác tháo rào chắn ra, để Tông Thừa thuận lợi đi vào trận địa. Súng ống lạnh lẽo màu đen cùng hỏa lực nặng nề lần nữa kéo dài cả một con phố.
Tuy những việc Tông Thừa đêm nay đã khiến cha hắn tức giận vô cùng nhưng Tông Thừa là người của dòng chính, gia chủ Tông thị không nỡ nhìn hắn chết ngay trước mặt mình.
Cha của Tông Thừa đã 71 tuổi, Tông Thừa và Tông Tương là có được lúc về già, quý không gì sánh được.
Nguyên bản, gia chủ Tông thị còn một người con trai nữa nhưng đã chết vì ung thư phổi.
Đây cũng là một bí mật gì của Tông thị, con trai trưởng của gia chủ Tông thị chết được hai năm thì con dâu của ông lại mang thai. Vốn mọi nội bộ Tông thị còn tưởng cô con dâu này không tuân thủ nữ tắc. Kết quả gia chủ Tông thị lại cực lực an bài cho cô con dâu này, đè ép dư luận rồi để cô ta làm nhân tình mình.
Chuyện có nhân tình này ở nền văn minh hiện đại là không thể xảy ra và ở thời đại này cũng vậy, huống chi còn là việc con dâu trở thành nhân tình?
Bấy giờ, cao tầng Tông thị mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nguyên lai gia chủ Tông thị thất đức, đứa con trong bụng cô con dâu khả năng cao chính là của ông ta!
Có điều lúc ấy dòng chính nắm quyền, mọi người như không có gì xảy ra mà ngậm chặt mồm. Ngay cả Tông Thừa và Tông tương cũng chẳng biết việc này.
Bất quá mọi người cũng vụng trộm nói Tông Thừa và Tông Tương chưa chắc là con trai của gia chủ Tông thị, chung quy tuổi của ông ta đã già rồi…
Về phần gia chủ Tông thị có giám định chưa, việc này không ai biết cả.
Giờ khắc này, Tông Thừa lái ô vào trang viên. Vốn gia chủ Tông thị tính sẽ trừng phạt Tông Thừa nhưng khi thấy toàn thân con trai mình đầy máu thì không nỡ ra tay, chỉ tát một bạt tai lên mặt Tông Thừa, khiến chứng ù tai của hắn càng thêm nghiêm trọng.
Chỉ nghe gia chủ Tông thị cố gắng nén giận nói:
- Đứng qua một bên, đợi mọi chuyện kết thúc ta sẽ nói chuyện với ngươi.
Người bên cạnh thấy Tông Thừa vẫn mờ mịt đứng đó thì vội vàng kéo hắn qua một bên.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã quẹo qua góc phố, xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ trong nháy mắt, hỏa lực bên ngoài trang viên Tông thị đồng loạt khai mở. Dường như muốn đánh chết đối phương trên con phố dài, có điều thiết giáp vẫn không giảm tốc độ, ngược lại còn tăng tốc!
Trịnh Viễn Đông đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn một màn này. Dưới bầu trời đêm, trận địa Tông thị sừng sững như núi cao bất động nhấc lên khói lửa cuồn cuộn giữa đất trời. Mà thiết giáp kia không tuân theo bất kỳ quy tắc nào xông lên, hung mãnh tới gần!
Thiết giáp giẫm xuống đất tạo ra âm thanh như trống trận, rền vang như lôi đình!
- Đừng nói tiểu tử này sẽ tiếp tục đi tới nhé…
Trịnh Viễn Đông lẩm bẩm:
- Phía bên Tông thị đã tập kết rất nhiều binh lực. Mà Nhâm Tiểu Túc lại như nỏ mạnh hết đà, hắn sẽ không ngốc nghếch như vậy chứ?
Thế nhưng vừa dứt lời, Trịnh Viễn Đông lại thấy thiết giáp lần nữa tăng tốc.
Thiết giáp lạnh lùng không nói lời nào nhưng trong . Âm Thầm như phát ra tiếng gào thét với tâm thị. Theo từng bước xông ra khỏi lửa đạn kia, chẳng khác nào một ngôi sao cô độc trên bầu trời!
- Ta phục rồi…
Trịnh Viễn Đông thở dài.
Lúc trước Trịnh Viễn Đông là gián điệp lợi hại nhất Khánh thị, thủ đoạn ám sát gọn gàng linh hoạt vô cùng, năng lực chiến đấu cũng cực mạnh. Thế nhưng tới thời đại siêu phàm giả quật khởi này, khi hắn trông thấy Nhâm Tiểu Túc dùng sức một người chiến đấu, đối phương cũng đã phá vỡ thế giới quan của Trịnh Viễn Đông, khiến hắn hiểu được, thời đại của hắn qua rồi.
- Không, ta không phục.
Trong nỗi cô đơn vô bờ này, Trịnh Viễn Đông nhìn thiết giáp trắng tin ở nơi xa, bỗng dưng trong lòng tràn ngập không cam lòng, cảm giác này như nham thạch hoặc hỏa lực hạng nặng, như rồng bay phượng múa không ngừng lấp đầy nội tâm hắn.
Tham vọng tích góp máy năm đột nhiên bùng nổ.
Sau một khắc, Trịnh Viễn Đông kinh ngạc nhìn thiết giáp trước mắt, dường như đã thức tỉnh?!
Đây là sức mạnh hắn khao khát đã lâu!
Mắt thấy nhiều siêu phàm giả xuất hiện mà Trịnh Viễn Đông thủy chung vẫn là người bình thường.
Có điều ở thời điểm hắn tưởng chừng phải buông tha tham vọng này thì lại thấy một thiếu niên đang chiến đấu, thiếu niên này kích phát cảm giác không cam lòng vô tận kia của hán tử.
Điều khiến Trịnh Viễn Đông kinh ngạc là, hắn biết rõ, nếu không thấy được ý chí kiên quyết không lùi của Nhâm Tiểu Túc, hắn tuyệt đối sẽ không sinh ra xúc động lớn như thế.
- Hình như ta đã thức tỉnh rồi, có phải ta nên giúp hắn không?
Trịnh Viễn Đông tự hỏi.
Kết quả không chờ hắn nghĩ xong, chỉ thấy thiếu niên đã tới trước trận địa Tông thị thì quẹo một cái qua biên trái…
Trịnh Viễn Đông trọng mắt há mồm, binh sĩ Tông thị cũng trợn mắt há mồm.
Tên này chạy rồi?
Không phải bảo là không chết không lui hả?
Đám Tông Thừa đứng trong khuôn viên trang viên nhìn một màn này thì có phần mơ hồ. Gia chủ Tông thị cau mày nhìn tht:
- Chuyện gì xảy ra? Hắn chạy hả?
Tông Thừa:
- Nói to lên chút đi!
Gia chủ Tông thị cảm thấy huyết khí dâng cao, đang tính tát cho Tông Thừa một bạt tai thì chợt nghe tiếng kêu rên của lính cần vụ.
Gia chủ Tông thị bỗng nhiên quay đầu lại, chẳng biết khi nào thiếu niên đã giết tới từ phía sau họ!
Chỉ với một thanh đao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận