Đệ Nhất Danh Sách

Chương 987: Nhiệt Tình


Trong thời đại Chư Thần quật khởi, đại đa số mọi người đã quen với việc năng lực của siêu phàm giả cao siêu hơn người bình thường.
Nhưng mà giờ này khắc này, người bên cạnh Vương Uẩn lại dần không để ý tới năng lực siêu phàm của Vương Uẩn nữa mà càng thêm coi trọng giá trị bản thân đối phương.
Nói thật, dù hắn điều khiển không khí có lợi hại hơn thì cũng không đánh lại Chu Nghênh Tuyết.
Thế nhưng năng lực hiện tại mà Vương Uẩn đang thể hiện lại là thứ không ai có thể thay thế được.
Trăm màn hình đặt ở một chỗ mà hắn có thể phát hiện chuẩn xác có người đứng ở góc chết của camera. Loại năng lực phân tích này càng giống năng lực siêu phàm hơn, mà cũng chẳng khác gì năng lực siêu phàm là bao.
Khi hình ảnh lần lượt lướt qua, cả phòng chỉ còn mỗi âm thanh của Vương Uẩn vì sợ quấy rầy tới hắn.
Binh sĩ nhận được chỉ thị liền lưu lại hình ảnh của camera phụ cận A17. Vương Uẩn chỉ dùng 9 giây liền chỉ vào màn hình A21.
"Tạm dừng, chính là hắn. Gửi hình ảnh của hắn cho Thiếu soái. Trước tiên tìm ra hai người này."
Ngay sau đó, Vương Uẩn dùng sáu giờ liên tục tìm ra hơn hai mươi nhân vật khả nghi. Hơn nữa, mỗi nhân vật khả nghi đều được tìm ra bởi bằng chứng vô cùng xác thực. Mọi người nghe xong cũng hiểu rõ vì sao hắn nghi ngờ những người này. Vương Uẩn không chỉ thuận miệng nói.
Có người đột nhiên có thêm đồ, cũng có người nếp áo thay đổi, chứng tỏ có giấu đồ vật trong người.
Lần lượt, Vương Uẩn còn tìm một ít sát thủ cùng nhân vật khả nghi từng tiếp xúc với sát thủ nữa.
Khi ấy, Vương Uẩn bỗng nhiên ngừng lại nhìn về phía đại lừa dối:
"Nhân thủ phía bên Thiếu soái có đủ không. Ta phát hiện hẳn những sát thủ này có hậu cần ẩn núp tiếp tế bọn họ. Nếu tìm ra quá nhiều người, Thiếu soái có thể khống chết hết bọn họ chứ?”
"Yên tâm…"
Đại lừa dối giải thích:
"Ta đã an bài một ít nhân viên tình báo tập kết ở Lạc thành."
"Được…"
Vương Uẩn gật gật đầu:
"Nhớ kỹ những gì ta nói bây giờ. Sát thủ đi ngang qua camera B31 đã nhìn về phía bên phải 17 lần. Nơi đó là một khu dân cư, ta nghi nhờ ở khu dân cư đó có phòng an toàn. Trong camera C27…”
Vương Uẩn một hơi nói ra bảy địa điểm khả nghi, để tất cả mọi người cùng xem rồi.
Mấy giờ qua đi, chuyện ở nơi này đã kinh động tới Vương Phong Nguyên khiến hắn vội chạy tới.
Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn nhìn qua một màn này mà thôi.
Đại lừa dối cảm khái với Vương Phong Nguyên:
"Ta đã sớm nói nên dụ thằng này tới Tây Bắc. Lúc trước chỉ biết trí nhớ con hàng này lợi hại thôi. Nhưng bây giờ ngươi xem đi, hắn có thể thông qua camera mà tìm ra kẻ khả nghi. Ta cảm thấy sau chuyện này, e rằng Lạc thành sẽ trở thành nơi mà gián điệp nghe thấy là sợ mất mật. Đây có khác nào muốn tận diệt gián điệp ở Lạc thành đâu…”
Vương Phong Nguyên lại nghĩ sâu xa hơn:
"Ngàn vạn đừng để hắn mệt, nhớ rõ làm việc và giải trí thích hợp. Về sau chúng ta có thể cho hắn xem camera ở Tây Bắc để hắn tìm gián điệp. Chúng ta vẫn luôn đau đầu về chuyện này kia mà. Bây giờ cơ hội tới rồi.”
Nội tâm hai người có suy nghĩ giống nhau: Nhặt được bảo bối rồi!
Mặc kệ đối với bất kỳ một tập đoàn nào mà nói, việc truyện lùng gián điệp đều cực kỳ chuyện khó khăn. Vì các tập đoàn huấn luyện gián điệp rất bí mật. Gián điệp có thể là bất kỳ ai, là gã mổ lợn, công nhân hoặc thậm chí là binh sĩ quan quân.
Nhưng có Vương Uẩn, mọi chuyện liền khác, người này quả thật chính là khắc tinh của gián điệp.
Chỉ là Vương Phong Nguyên có phần hiếu kỳ:
"Lúc trước khi thằng này tới Khổng thị cũng đâu có lợi hại như vậy a?"
Kết quả Vương Uẩn cũng nghe được, khi ấy hắn vừa nhìn màn hình vừa nói:
"Có khi biết được gián điệp là ai, so với bắt hắn thì không bắt hắn còn hữu dụng hơn, đúng không? Hơn nữa khi còn ở Khổng thị, ta một mực mong được lên chức. Nếu để lộ khả năng này, có khi nào cấp trên tá ma giết lười không? Cấp trên ta khi đó là một tên đố kỵ người tài.”
Vương Phong Nguyên bừng tỉnh, hóa ra là vậy, hắn cười hỏi:
"Vậy hiện tại thì sao?"
Vương Uẩn bình tĩnh nói:
"Lúc trước Thiếu soái từng nói với ta, Tây Bắc không giống những nơi khác. Khi ấy ta không tin, nhưng sau trận ở Tả Vân sơn ta lại thấy đúng là như thế. Hiện tại ta không có hứng thú với việc lên chức. Phụ tá thiếu soái thật tốt hắn sẽ cho ta thứ ta muốn. Không phải là tiền tài cùng quyền lực, mà là cảm giác thành tựu."
Trong trận đánh ở Tả Vân sơn, tư chất của đám người Vương Uẩn, P5092, Quý Tử Ngang đều được thể hiện rõ. Họ phấn đầu vì cùng một mục tiêu, dùng sáu ngàn binh sĩ đánh bạn bảy vạn kẻ địch.
Loại cảm giác vui vẻ cùng thành tựu này đối với Vương Uẩn cùng P5092 mà nói, kỳ thật còn quý hơn tiền tài cùng quyền lực. Có thể nói, hiện tại Vương Uẩn cảm giác bản thân đang thăng hoa, đồ vật hắn truy cầu cũng khác.
Lúc này, Lạc thành đang tiến hành một cuộc truy bắt khổng lồ.
Phía bên Vương Uẩn chỉ đưa hình ảnh của đối phương qua. Ban đầu Nhâm Tiểu Túc còn sợ sẽ khó tìm vì không biết thân phận và chỗ ở những người đó.
Hiện tại nhân lực ở Lạc thành không đủ, nhóm Nhâm Tiểu Túc chỉ hơn 10 người rất khó tiền hành lùng bắt.
Nhưng người của đại lừa dối rất nhanh đã tới Lạc thành, có hơn 200 người.
Sau đó, khi Nhâm Tiểu Túc tới quán cơm đối diện khu biệt thự ăn cơm đã tiện miệng nói khó khăn của mình cho ông chủ tiệm cơm.
Kết quả hai mắt ông chủ sáng lên:
"Ngài dán hình người cần tìm lên cổng khu biệt thự đi. Ta tìm hàng xóm tới xác nhận cho ngài.”
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
"Bọn họ sẽ chịu chứ?"
"Ta không dám giết người báo thù, không dám chỉ ra và xác nhận những người này nhưng chỉ cần ngài bắt những người này đi là chúng ta an toàn rồi. Có thể làm chút chuyện cho Giang tiên sinh, mọi người đều rất vui…”
Ông chủ cười nói:
“Ngài chuẩn bị chút đi, ta đi tìm người!”
Cùng ngày, Nhâm Tiểu Túc để người Khánh thị dán ảnh lên cửa khu biệt thự.
Kết quả khiến Nhâm Tiểu Túc chấn kinh chính là, trước cửa khu biệt thự chật kín người, mọi người đều đang quan sát hình chụp.
Có người chỉ vào một nam nhân trung niên hô:
"Ta biết hắn, hắn từng là nhân viên tạp vụ trong nhà xưởng làm việc! Gọi là Bạch Vân Bằng!"
Nhâm Tiểu Túc nhìn đầu người chen chúc, cảm thấy như cả cư dân Lạc thành đồ đổ dồn tới. Hắn đột nhiên nghĩ, có khi nào hắn sẽ bắt được số người khả nghi còn sớm hơn dự kiến không!
"Đi, in ảnh ra làm truyền đơn chia mọi người…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Mọi người chen chúc như thế, quá khó khăn."
Không biết vì cái gì đột nhiên trong lòng Nhâm Tiểu Túc trở nên ấm áp hơn. Hắn bỗng nhận ra, kỳ thật cư dân hàng rào và lưu dân cũng không khác gì nhau. Họ bất đắc dĩ phải sống trong thời đại này nhưng vẫn giữ được nhiệt tâm trong lòng.
Tựa như Giang Tự tiên sinh nói: Tuy ta nhìn thấy nhìn hắc ám hơn các ngươi nhưng vẫn yêu quý sự nhiệt tình của thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận