Đệ Nhất Danh Sách

Chương 794: Có Cứu Vương Uẩn Không?

Nói thật, Nhâm Tiểu Túc nhìn một cái là biết vị Mạnh cô nương này không có hứng thú với Lương Sách.
Hoặc nói, kỳ thật rất nhiều cô gái không cảm thấy hứng thú với nam tử bằng tuổi.
Vì nữ nhân trưởng thành sớm hơn, bằng tuổi thì nam nhân chung quy vẫn ấu trĩ hơn nữ nhân một chút.
Cơ mà điều này không có nghĩa Lương Sách không có cơ hội.
Chỉ cần hắn kiên trì đủ lâu, nói không chừng đối phương cũng sẽ cảm động.
Thế nhưng hiện tại Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Lương Sách hoàn toàn không có cơ hội.
Chung quy làm gì có ai sẽ yêu đương với một tên ngu chứ…
Bấy giờ, Lương Sách khóc không ra nước mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Vừa nói xong câu kia hắn đã biết mình xong rồi.
Thế nhưng hắn không cách nào trách cứ Nhâm Tiểu Túc, chung quy những gì Nhâm Tiểu Túc chỉ hắn không có vấn đề gì, chỉ là bản thân hắn vận dụng không tốt thôi…
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng an ủi:
- Không sao.
Trên đường tới Khổng thị còn nhiều thời gian, ngươi vẫn còn cơ hội.
- Mong là vậy….
Lương Sách ngửa mặt thở dài.
- Chỉ là ta có điều thắc mắc…
Nhâm Tiểu Túc hỏi Lương Sách:
- Ba lâu Ba Ngôi sẽ tới Khổng thị giao lưu một lần?
- Ba năm một lần.
Dường như cái tên Ba Ngôi cũng vì điều này mà có…
Lương Sách đáp:
- Đã tiến hành tầm 10 lần rồi.
Lần nào đi giao lưu về mọi người cũng học hỏi được rất nhiều.
Dường như đây là con đường duy nhất giúp y học có được sự đột phá dưới “hàng rào” của tập đoàn.
Mấy năm nay tập đoàn không cho phép trao đổi học thuật.
Cha của Vương lão gia tử lấy cái chết uy hiếp mới nhận được câu trả lời của gia chủ Vương thị lúc ấy.
Hắn nói, dưới gầm trời này có thể ngăn cản bất kỳ sự phát triển của ngành nào trừ y học, việc này quan hệ tới tính mạng hơn trăm vạn người.
Trên đời này còn gì quan trọng hơn mạng sống? Khi đó cha của Vương lão đã ngồi trước cửa biệt thự ba ngày, cuối cùng qua đời vì phát bệnh tim.
Bấy giờ lệ cũ là giao lưu y học mới được hình thành, mỗi ba năm tổ chức một lần.
Cha của Vương Kinh dùng tính mạng đổi lấy sự tự do cho học thuật.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Vương Kinh, vì thế đối phương xem đây là kế thừa di chí của cha mình, cả đời nguyện vì ngành này mà phấn đấu?
Cho nên Vương Thánh Tri mới an bài Nhâm Tiểu Túc tới đây.
Tiền lệ giao lưu y học đã kéo dài mấy chục năm, vừa vặn khiến việc đi tới Khổng thị cũng thuận lý thành chương.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Các ngươi khám cho lưu dân, thuốc đều phát miễn phí à.
Đây là Vương thị tài trợ?
- Không phải…
Lương Sách lắc đầu:
- Đều là Vương lão gia tử quyên tiền từ tiệc tối của những nhân vật nổi tiếng.
Tất cả tiền được quyền đều dùng để mua dược phẩm, trị liệu cho lưu dân.
Nhờ thế mà Vương thị mới có danh vọng cao như thế trong mắt lưu dân.
Bất quá số tiền quyên được so với số người bệnh chẳng khác nào muối bỏ biển.
Bấy giờ Vương Kinh bắt đầu đi kiểm kê dược phẩm:
- Dược phẩm chúng ta mang theo còn thừa lại bao nhiêu?
Mạnh Nam bỏ hộp cơm xuống, lấy một cuốn sổ ra:
- Còn thừa lại hai phần ba.
Vương Kinh có chút sửng sốt:
- Còn nhiều thế à?
Dưới tình huống bình thường, mỗi lần họ tới thị trấn tới trưa thì dược phẩm đều đã phát xong hết.
Thế nhưng là này dường như tiêu hoa không bao nhiêu.
Bất quá Vương Kinh đã kịp nhận ra, chỉ sợ đây đều là công lao của thiếu niên kia.
Phải biết Nhâm Tiểu Túc trị ngoại thương là dùng thuốc của hắn, căn bản không dùng hàng trong kho.
Bấy giờ, bên ngoài nơi cắm tại đã có không ít lưu dân tụ tập.
Từng người đều gấp rút rời khỏi nhà xưởng để tới đây xem bệnh.
Một ít lưu dân nhà ở khá xa nên để đi tới đây phải mất tận hai giờ.
Vương Kinh thấy Nhâm Tiểu Túc kéo một cái hòm to ra từ phía su xe việt dã thì hỏi:
- Trong rương này là…
- À, đều là thuốc gia truyền nhà ta…
Nhâm Tiểu Túc nhìn lưu dân tụ tập bên ngoài rồi hớn hở đáp.
Nhất thời, Vương Kinh cảm động thật sâu.
Đừng nhìn thiếu niên này nói nhẹ nhàng như thế mà tưởng bở, thế nhưng ông biết giá trị số thuốc này chỉ sợ không nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc vẫn còn nhỏ mà tâm địa lại thiện lương, đáng kính như thế!
Vương Kinh nói:
- Ta có một vấn đề muốn hỏi, ngươi thật sự là đồ đệ của Tào Thanh Cự?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, cười nói:
- Đâu phải đâu phải, ta nào đủ tư cách làm đồ đệ của ngài ấy.
Vương Kinh nhất thời đại hỷ:
- Tốt tốt tốt!
Hành trình kéo dài một tháng, hắn có đủ thời gian quan sát thiếu niên này!
Nhâm Tiểu Túc cũng không nói chuyện phiếm với Vương Kinh nữa.
Chung quy thì… Vương Kinh sao quan trọng bằng cảm tạ tệ được!
- Lương Sách tới hỗ trợ, Mạnh Nam giúp người bệnh không vết thương.
Mau mau chữa bệnh cho mọi người!
Nhâm Tiểu Túc hô.
Lương Sách vui mừng làm theo, mà Mạnh Nam cũng không nói gì, lập tức lấy dụng cụ khâu vết thương chuẩn bị làm việc.
Từng người từng người tới khám bệnh.
Sau khi chữa xong, Nhâm Tiểu Túc thản nhiên nhận lời từ đối phương, cũng thân thiết đưa mắt nhìn tới khi đối phương rời đi.
Tới chiều, cảm tạ tệ của Nhâm Tiểu Túc từ một ngàn đã tăng tới hai ngàn.
Vốn Nhâm Tiểu Túc còn cảm thấy con đường giải tỏa vũ khí cấp tiếp theo còn xa lắm, mười ngàn cảm tạ tệ biết đi đâu mà tìm?
Thế nhưng hắn chợt chuyến đi này là đại lễ mà Vương Thánh Tri đã tặng cho hắn!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe cung điện thông báo:
“Vì ký chủ kiếm được 1888 cảm tạ tệ trong một ngày, đạt được thành tựu ‘tâm trạng xúc động’.
Nhận được năm đồ phổ sơ cấp!”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, sao hắn chưa bao giờ nghe cung điện nói về chuyện này? Giải tỏa thành tựu cũng được thưởng?
Trước đó Nhâm Tiểu Túc biết cung điện vẫn còn nhiều bí mật chờ hắn khám phá.
Tỷ như hắn phát hiện thuộc tính mới của Tồi thành trong lúc vô tình chẳng hạn.
Bây giờ lại còn có thành tựu nữa!?
Nhâm Tiểu Túc thầm hỏi:
“Còn cái gì có thể được thưởng… Không phải, ý ta là còn có thành tựu nào khác cần hoàn thành không?
“Không có quyền hạn được biết.”
Cung điện máy móc trả lời.
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa thỏa mãn.
Tuy ban thưởng chỉ là đồ phổ cơ sở nhưng số lượng nhiều a.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc làm việc càng thêm hăng say.
Tới tối hắn đã đột phá được hơn 3000 cảm tạ tệ.
Đây khi hắn liên tục mua Hắc dược ấy chứ.
Bằng không cảm tạ tệ lại càng nhiều hơn!
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ nghĩ, dù bây giờ Dương Tiểu Cận muốn dùng đạn đen hắn rất thoải mái, không cần bị cô nàng đó khinh bỉ nữa.
Sắc trời tối dần, Vương Kinh đi tới, quan tâm nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Tiểu Túc, ngươi nghỉ ngơi đi.
Ta thấy ngươi vất vả cả ngày cũng nên nghỉ rồi.
Thân thể là tiền vốn cách mạng a.
Nhâm Tiểu Túc hiên ngang lẫm liệt nói:
- Trước mặt là sinh mạng, cá nhân ta có là gì?
Vương Kinh nhất thời kính nể nói:
- Đạo đức anh bạn trẻ thật tốt, ta bội phục!
- Lão tiên sinh khách khí, ta nguyện ý ở lại thị trấn khám bệnh nhiều thêm vài ngày nữa!
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói.
Dương Tiểu Cận đi xuống xe, kéo Nhâm Tiểu Túc qua một bên rồi nhỏ giọng nói:
- Không đi cứu Vương Uẩn nữa à????
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vương Uẩn là ai?!
Dương Tiểu Cận:
- Câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận