Đệ Nhất Danh Sách

Chương 910: Mọi Chuyện Phức Tạp Hơn

"Năng lực của ngươi tuyệt đối là phục khắc năng lực người khác …."
P5092 ung dung nói, đồng thời tin tưởng vững chắc phán đoán của mình:
"Để ta nhớ một chút, ai có năng lực tương tự mặt nạ bạc... Hứa Hiển Sở!"
Hứa Hiển Sở cũng xem như là một viên đại tướng của Tây bắc, cho nên dù Hỏa Chủng không chú ý Tây bắc cũng biết tin này. Vì vậy P5092 lập tức nhớ tới ảnh tử của Hứa Hiển Sở cùng mặt nạ bạc của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi:
"Ngươi có nghĩ tới hay không, bây giờ ngươi biết quá nhiều..."
P5092:
"Hả?"
Dường như có chỗ nào không thích hợp?
Nhâm Tiểu Túc thở dài nói:
"Nhìn dọc theo con đường này, ta đang nghĩ xem có nên nói với ngươi về chuyện của Tây bắc không, hiện tại ngươi biết nhiều như vậy, xem ra Tây bắc này ngươi không đi không được."
Nhâm Tiểu Túc tới Đại Ngưu sơn, ngoại trừ muốn xác định Vương thị có thật sự nghênh địch hay không cũng là muốn hiển lộ rõ ràng năng lực của mình một chút, để P5092 cam tâm tình nguyện đại hưng Tây bắc.
Nhưng nếu như đối phương thông minh như vậy thì ngoại trừ đại hưng Tây bắc ra P5092 cũng không có con đường khác để đi.
"Sao ngươi lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn chỉ nhỉ….. "
Nhâm Tiểu Túc cảm khái nói.
P5092:
"..."
Không hiểu sao hắn lại nghe được hương vị uy hiếp.
Chờ hắn yên lặng lên đoàn tàu hơi nước, Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bây giờ ngươi coi như là quân sư Tây bắc rồi. Ngươi cảm thấy chiến tranh Trung Nguyên lần này, Tây bắc có nên tới tham chiến không?"
"Không nên…"
P5092 lắc đầu, khi nói về vấn đề chiến thuật cùng phương diện quân sự, hắn lập tức khôi phục dáng vẻ lãnh tĩnh vốn có:
"Tương đối mà nói, điều kiện tiên quyết chưa hiểu rõ về điều kiện tiên quyết của quân đoàn viễn chinh. Chuyện cứ điểm 178 nên làm hẳn là cố thủ cương vực nguyên bản của mình mà không phải tùy tiện đi đến Trung Nguyên."
"Vì sao?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Bởi vì Tây bắc cũng không hiểu rõ hoàn cảnh địa lý Trung Nguyên, cũng chưa từng tác chiến ở trong này, vạn nhất quân đoàn viễn chinh thế không thể đỡ, như vậy binh sĩ cứ điểm 178 đóng giữ Tây bắc cũng đồng dạng là bảo vệ như loại…"
P5092 phân tích nói:
"Trung Nguyên theo như lời ta, là chỉ tất cả liên minh hàng rào.”
“Nhưng nếu như tất cả Trung Nguyên thất thủ thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi không có nghĩ qua sẽ có bao nhiêu người chết à?"
"Vậy nếu như binh sĩ chủ lực Tây bắc đến nơi đây ngược lại còn bị mọi rợ mai phục, cuối cùng dẫn đến binh lực không còn, Tây bắc cũng thất thủ sao?"
P5092 hỏi lại:
"Cho nên chuyện cứ điểm 178 phải làm là thủ được Tây bắc, quân đoàn viễn chinh không có khả năng giết chết toàn bộ người Trung Nguyên, chỉ cần còn có người thủ vững lấy một phần lãnh thổ, về sau vẫn còn hi vọng, nhưng nếu như tất cả đều thất thủ, ngược lại rất khó nói….."
Nhâm Tiểu Túc đã rõ, trong mắt P5092, nếu như Trung Nguyên không có, Tây bắc sẽ biến thành nơi Hỏa Chủng muốn bảo vệ, tồn tục nhân loại, lần nữa phát triển và lấy lại những thứ đã mất.
Không thể không nói, đối phương đem vấn đề chủng tộc đặt lên vị trí tối cao, hết thảy sách lược đều vì phục vụ điều này.
Không có đúng hay sai, bảo tồn nhân loại là lý tưởng của Hỏa Chủng.
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Ngươi nhìn đi, bây giờ ngươi cũng bắt đầu cân nhắc vấn đề vì Tây bắc, rất tốt nha."
P5092 nghiêm túc nói:
"Kỳ thật cho đến giờ phút này, trong nội tâm ta vẫn luôn cự tuyệt việc đại hưng Tây bắc, chỉ là cự tuyệt thất bại mà thôi..."
Đoàn tàu hơi nước oanh oanh liệt liệt tiến về phía Tây bắc, nơi đó là vị trí đám Trương Tiểu Mãn đang đóng quân là Ngọc Sơn.
Trên đường Nhâm Tiểu Túc muốn mời P5092 chơi đấu địa chủ, nhưng mà bị đối phương bình tĩnh cự tuyệt.
Dọc theo con đường này, mỗi giây mỗi phút P5092 đều cố gắng bổ sung tri thức về Tây bắc, có cái nhờ Nhâm Tiểu Túc nói lại, còn cái thì xem trong địa đồ của Nhâm Tiểu Túc.
P5092 rất nghiêm túc xem địa đồ, đánh dấu yếu địa quân sự trong suy nghĩ của mình, không ngờ cuối cùng nhìn lại thì có hơn hai trăm dấu hiệu.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Nếu về sau có người từ Trung Nguyên xuất binh đi Tây bắc, những chiến lược yếu địa này chính nơi tốt nhất để đánh nhau với kẻ địch…”
P5092 nói.
"Ngươi là cho rằng mọi rợ sẽ đánh tới Tây bắc?"
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Tuy ta cho rằng trận chiến này sẽ rất khó khăn, nhưng không cho rằng cuối cùng mọi rợ có thể chiến thắng Hỏa Chủng cùng Vương thị. Chủ yếu là Vương thị, ta cho rằng một người có ý định thống nhất Trung Nguyên nhất định đã chuẩn bị xong lực lượng, không thể nào thua quân đoàn viễn chinh được."
Duy chỉ có làm người ta lo lắng là thái độ Vương thị, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy trong trận chiến tranh này sớm muộn gì Vương thị sẽ gài bẫy Hỏa Chủng, đến lúc đó mọi rợ tiến quân thần tốc, bao gồm cư dân hàng rào, lưu dân của Hỏa Chủng và Khổng thị đều sẽ gặp nạn.
Nhâm Tiểu Túc thậm chí còn lo Vương thị biến khéo thành vụng, lừa rồi người khác đồng thời cũng lừa chính mình.
"Điều ta lo lắng cũng không phải quân viễn chinh đoàn…"
P5092 nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
"Ta lo lắng là Vương thị."
"Thì ra là vậy…. "
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Nói không tốt sẽ đánh một trận a."
Nói xong, P5092 liền bắt đầu tiếp tục nghiên cứu.
Ba người trên xe cũng không có chú ý đến nữa. Trên không có một con chim ưng một mực theo sau hơi nước đoàn tàu, bộ dáng phảng phất như đang hết sức tò mò.
Chim ưng ở trên trời nhìn rất nhỏ, đó là vì nó ở khoảng cách quá xa. Trên thực tế, đầu chim ưng này được cấu thành hoàn toàn do năng lượng, khi giương cánh thậm chí dài đến 8 mét, được xem là quái vật khổng lồ trên không trung.
Đầu chim ưng theo sau đoàn tàu hơi nước một thời gian ngắn liền quay đầu bay về phương bắc, một đường lướt qua quân viễn chinh đoàn, bay tới thảo nguyên.
Trong một mảnh lều vải ở phía đông bắc thảo nguyên, chim ưng bay về phía Hassan rồi hóa thành một cổ năng lượng màu tím nhập vào Hassan trong cơ thể.
Từ lúc uống huyết tửu được ban tặng, ba người Hassan, Hột Cốt Nhan, Phó Lan Tề liền thức tỉnh trở thành siêu phàm giả, chim ưng huyễn hình này là năng lực của Hassan.
Hắn quay người đi vào lều lớn Vương Đình, người trong thảo nguyên tránh né quân đoàn viễn chinh, nhưng ý định nguyên bản đi Đông Hải bắt cá bỗng nhiên gác lại, tạm thời dừng lại tại nơi này, không tiếp tục đi về phía đông nữa.
Hassan đi vào trong đại trướng u ám, Nhan Lục Nguyên đang cùng Tểu Ngọc tỷ ngồi ở bên cạnh lò sưởi.
Nhan Lục Nguyên mang mặt nạ màu xanh nanh vàng nhìn qua vô cùng uy nghiêm. Hassan cung kính nói:
"Chủ nhân, Hùng Ưng đã đã bay trở về, cũng mang về tin tức ngài muốn."
"Nói đi…."
Nhan Lục Nguyên ngẩng đầu nói.
"Chiến tranh phía nam đã bạo phát, đám người phương bắc kia đang tách ra thành hai trận tuyến, phân biệt đánh nhau với Hỏa Chủng cùng Vương thị, tạm thời không nhìn ra ai thắng ai thua…"
Hassan nói:
"Việc tàn sát hàng loạt đã diễn ra trong hàng rào 176, hiện giờ chỗ đó chỉ còn lại thi hài, là nơi đám mọi rợ chè chén say sưa. Lúc này còn là mùa xuân nên có vô số ruồi bọ bu lại, bay đen ngòm một mảnh, che khuất bầu trời, vô cùng kinh khủng."
Nhan Lục Nguyên thở dài một tiếng, hắn không nghĩ tới cuối cùng hàng rào 176 vẫn bị phá hủy:
"Còn có chuyện gì khác sao?"
"Đúng rồi, Hùng Ưng tại chiến trường trông thấy một đoàn từ xe lửa đi về phía nam. Bất quá kỳ quái ở chỗ xe lửa kia còn có thể trèo đèo lội suối, rất thần kỳ…."
Hassan nói.
Nhan Lục Nguyên sửng sốt một chút:
"Xe lửa là bốn đoạn còn là mười sáu toa?"
Tay Tiểu Ngọc Tỷ bỗng nhiên nắm lấy góc áo của mình, không nói gì.
Hassan đáp:
"Hồi bẩm chủ nhân, là 16 toa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận