Đệ Nhất Danh Sách

Chương 631: Cái Giá Của Việc Ghi Lại Sự Thật

Giang Tự nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Dương Tiểu Cận là một cô nương tốt, tuy có phần quái gở.
Lời này vừa nói ra, Nhâm Tiểu Túc có phần không vui:
- Sao lại quái gở, người ta là một cô nương tốt.
Hơn nữa nàng nói cũng không sai.
Sinh viên trong đại học Thanh Hòa chỉ là đóa hoa trong nhà kính mà thôi.
- Ngươi so sánh kiểu gì vậy…
Giang Tự trừng mắt:
- Sao sinh viên của ta lại là đóa hoa trong nhà kính chứ.
- Lần đầu ta tới Thanh Hòa thấy họ đang tham gia biện luận việc vũ khí hạt nhân có nên tồn tại trên thế giới này không…
Nhâm Tiểu Túc khinh thường nói:
- Ở trong nhà ấm lại đi bàn chuyện thiên hạ đại sự.
Thay vì suy nghĩ những chuyện thiếu thiết thực kia thì chi bằng kêu họ suy nghĩ thật kỹ làm cách nào để sống trong loạn thế này thì hơn.
Ngươi nhìn đi, Lạc thành sắp xảy ra chuyện các ngươi lập tức bảo vệ họ. Đám học sinh này còn chẳng biết họ đang phải đối mặt với cái gì nữa.
- Có uy hiếp lớn hơn đi nữa thì liên quan gì tới đại học, nơi này đâu có thứ đám người kia muốn…
Giang Tự nói.
- Tổng biên…
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Ta rất khâm phục sự hiểu biết của ngài về tình hình thế giới hiện nay.
Thế nhưng ngài và những người khác đều có chung một tật xấu là đánh giá thấp uy lực của siêu phàm giả hiện tại.
Ta từng thấy đại địa nứt ra trước mắt, cũng tận mắt thấy có người thao túng năm ngàn người như những con rối.
Nếu hiện giờ đám chính trị gia kia vẫn nghĩ thế giới này là của họ, muốn làm gì thì làm, trở tay là mưa thì sớm muộn gì cũng tiêu đời thôi.
Giang Tự là người biết tiếp thu ý kiến, hắn nói:
- Điều khiến 5000 người như con rối là Lý Thần Đàn à.
Còn người khiến đại địa rạn nứt là ai?
Nhâm Tiểu Túc không trả lời vấn đề này, vì hắn không muốn người ngoài biết năng lực của Nhan Lục Nguyên kinh khủng cỡ nào.
Giang Tự thấy Nhâm Tiểu Túc không muốn trả lời thì hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy đến cùng vì sao siêu phàm giả lại có thể trở thành siêu phàm giả?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Đây là câu mà Dương Tiểu Cận từng nói với ta.
khi thiên tai phủ xuống trái đất, ý chí của con người là vũ khí đệ nhất để vượt qua nguy hiểm.
Lý Thần Đàn cũng từng nói với ta về quan điểm của hắn trong chuyện này.
Từ trước tới giờ con người không thể nắm giữ thân thể của mình mà thứ không chế thân thể họ là tiềm thức.
Khi nào nhân loại có thể khống chế được tiềm thức sẽ có thể dùng thân thể phàm nhân mà sánh ngang với thần linh.
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Lúc trước ta từng ở trong một thư viện thời gian dài, muốn thông qua sách vở để nhìn rõ được thế giới này.
Trong đó có một cuốn sách rất có ý nghĩa, gọi là Tâm lý học và xã hội bất thường.
Bên trong ghi lại thí nghiệm của một nhà khoa học.
Hắn để 11 người ở chung một chỗ rồi bịt mắt họ.
Sau đó nói cho họ biết sẽ dùng nước nóng dội vào người.
Nhưng thế tế hắn lại thay thế bằng nước lạnh.
Ngay sau đó chuyện kỳ quái xảy ra, sau khi bị nước lạnh tạt vào, hai người trong số đó không có phản ứng, ba người bắt đầu thét lên, thân thể sáu người khác xảy ra phản ứng như bị bỏng, nổi bong bóng.
Nhưng khi họ biết nước được tạt vào người là nước lạnh thì bong bóng cũng biến mất sau vài phút.
Giang Tự hiếu kỳ:
- Nếu là thật thì nói cách khác, siêu phàm giả đang khai phá tiềm thức của bản thân.
Từ đó dùng bản thân điều khiển thế giới?
- Ta cũng không rõ lắm.
Ta nghĩ ngay cả Lý Thần Đàn cũng không rõ.
Bằng không hắn đã sớm trở thành thần linh rồi.
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Nhưng bất kể thế nào đi nữa, thế giới này đã không còn chịu sự điều khiển của đám chính trị gia mà thuộc về siêu phàm giả.
Rất nhiều người đã đối xử với người khác chẳng khác nào con kiến thôi.
Vì đạt được thứ họ muốn thậm chí không tiếc kéo nhân mạng của cả hàng rào bồi tiếp.
Tổng biên tiên sinh, khi ngươi đi đường, có bao giờ chú ý bản thân đạp trúng con kiến nào chăng?
Giang Tự:
- Có chứ.
Nhâm Tiểu Túc:
- ….
Trâu bò.
Giang Tự vui vẻ cười.
Dường như việc có thể làm nghẹn họng Nhâm Tiểu Túc là chuyện cực kỳ cao hứng vậy.
Vì hắn vừa báo thù được việc thua ván cờ vua khi nãy!
- Sau này ngươi còn tới đại học nghe giảng không?
Giang Tự đột nhiên hỏi:
- Vì sao ngươi tới Lạc thành? Biết rõ Lạc thành sắp xảy ra chuyện còn lấy thân mạo hiểm?
- Vốn ta tới tìm Dương Tiểu Cận, hiện tại không tìm được nhưng ít nhất cũng có một tí manh mối nên muốn ở lại đây…
Nhâm Tiểu Túc đang chờ người của Tên Côn Đồ xuất hiện:
- Hơn nữa, ta và Tần Sanh, lão Lý cũng xem như bằng hữu.
Giúp đỡ họ là việc nên làm.
- Ta biết tiểu tử Tần Sanh kia, còn lão Lý là ai?
Giang Tự nghi ngờ hỏi.
- Lý Ứng Duẫn đó.
- À, ta toàn gọi hắn là Tiểu Lý…
Giang Tự tủm tỉm cười.
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Tổng biên lớn như vậy còn chiếm chút tiện nghi trên người tiểu bối làm gì?
- Tuổi ta đúng là lớn hơn hắn nhiều, sao gọi là chiến tiện nghi chứ…
Giang Tự nói tiếp:
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, về sau còn đi học nữa không?
- Có chứ…
Nhâm Tiểu Túc thẳng thắn thành khẩn nói:
- Tham gia tiết học của ngài có thu hoạch không ít.
- Tốt..
Giang Tự cầm gậy đứng dậy:
- Vậy lần sau chúng ta gặp lại trên lớp học.
Ta cũng rất mong chờ việc ngươi học lớp ta.
Nếu thời gian trên lớp không đủ để hỏi thì hoan nghênh tới tạp chí hi vọng làm khách.
Nói xong, Giang Tự khập khiễng rời đi, Nhâm Tiểu Túc hiểu kỳ hỏi:
- Chân ngài thật sự đã bị cắt đứt? Có báo thù không?
Giang Tự được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo:
- Đây là cái giá cho việc tìm kiếm sự thật.
...
Buổi chiều, Nhâm Tiểu Túc dựa theo thời khóa biểu có sẵn mà đi học.
Bất quá chương trình học buổi chiều không thú vị bằng buổi sáng.
Lão sư đứng trên bục giảng giảng bài máy móc khiến Nhâm Tiểu Túc nghe mà buồn ngủ.
Nhâm Tiểu Túc hỏi một nam sinh:
- Nghe nói lớp buổi sáng có một nữ sinh rất được hoan nghênh, gọi cái gì là Dương Tiểu Cận.
Nàng rời khỏi Thanh Hòa lúc nào vậy?
- À, ta không nhớ rõ, đại khái là 10 ngày trước…
Nam sinh nói tiếp:
- Nàng đột nhiên rời khỏi lớp.
Lớp trưởng tới hỏi lão sư mới biết nàng tạm nghỉ.
Sao vậy, ngươi cũng muốn nghe ngóng về nàng?
- Ta cũng muốn? Ngoài ra ra còn ai nữa?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Còn nhiều…
Nam sinh hớn hở nói:
- Rất nhiều nam sinh lớp khác tới hỏi.
Nàng được rất nhiều đồng học thích.
Bất quá ngươi là người tới học thay thôi, biết mấy cái này làm gì? Ở ngoài ngươi làm nghề gì? Kiếm được nhiều tiền không?
- À, theo người nhà bán khoai nướng…
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng nói.
Nam sinh không hỏi Nhâm Tiểu Túc nữa mà tiếp tục chăm chỉ chép bài.
Có nữ sinh ngồi đằng sau nhỏ giọng thầm thì:
- Cũng không biết Trịnh Hàng tìm người này ở đâu mà cao như thế, dáng người cũng rất tuyệt.
Kỳ thật rất nhiều nam sinh không biết, vấn đề mấy nữ sinh thảo luận có khi còn “mặn” hơn cả họ nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận