Đệ Nhất Danh Sách

Chương 580: Họp Báo

Lúc này, đám Nhâm Tiểu Túc lần nữa lên đường đi tới hàng rào 73. Sau lưng không còn vật thí nghiệm đuổi theo nên họ không cần cố mà chạy nữa.
Đêm hôm đó, sau khi Chu Nghênh Tuyết xách Lý Nhiên đi.
Hai người nói to nói nhỏ hết nửa buổi. Có vẻ vì vừa gặp chuyện mà Lý Nhiên trở nên yếu ớt hơn, đặc biệt kể nhiều chuyện cho Chu Nghênh Tuyết.
Kể chuyện từ khi Lý Nhiên còn ở nhà trẻ tới khi tốt nghiệp trung học.
Rồi sau đó vì sao nàng lại trở thành ca sĩ, trở thành ca sĩ xong thì gặp phải những chuyện gì.
Cứ thế mà thổ lộ hết với Chu Nghênh Tuyết.
Mà Chu Nghênh Tuyết nghe cũng rất hăng sau. Thậm chí nàng còn hỏi Lý Nhiên bản thân có thể làm ca sĩ không…
Tới sáng, Nhâm Tiểu Túc liền phát hiện đám quan quân mặc thường phục không chịu cõng Lý Nhiên nữa.
Ngược lại Chu Nghênh Tuyết chịu cõng nữ minh tinh.
Lần tai nạn này khiến Lý Nhiên quyết định hủy bỏ chuyến tuần diễn. Điều này cũng giúp Chu Nghênh Tuyết hoàn thành nhiệm vụ bảo tiêu.
Khi Lý Nhiên báo cho An Kinh tự nhiệm vụ đã chấm dứt thì phía Chu Nghênh Tuyết cũng nhận được thì lao.
Khi An Kinh tự trả thù lao, họ cũng nói, hi vọng Chu Nghênh Tuyết có được tin tức gì ở hàng rào 74 thì nói lại cho họ. Họ muốn biết đến cùng đã có chuyện gì.
Chu Nghênh Tuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Lão gia, có thể nói với họ không?
Lý Nhiên yên lặng lắng nghe, không lên tiếng. Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi nói:
- Có lợi như vậy mắc gì không làm. Dù sao hàng rào 74 cũng đâu phải chúng ta làm nổ!
Vì thế, Chu Nghênh Tuyết truyền tin về vụ nổ hạt nhân cho An Kinh tự, thế là nhận thêm được 1.000.000 đồng.
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ An Kinh tự thật là có tiền, một tin tức đáng giá 1.000.000 đồng?
Phải biết, phía bên tạp chí hi vọng sẽ sớm đăng tin này lên. Tiền này họ chẳng làm gì cũng lấy được.
Trên đường đi, vị phóng viên kia một mực chạy tới chạy lui trong đội ngũ. Sau khi nhận được sự đồng ý của một nạn dân, hắn lập tức chụp hình đối phương lại để đăng kèm với bài báo.
Những lúc này Nhâm Tiểu Túc đều tránh né. Hắn nghĩ, nếu bản thân được lên báo hẳn sẽ dễ dàng tìm được người thân hơn. Thế nhưng cũng sẽ tự đưa bản thân vào nguy hiểm.
Lão Lý chạy tới hỏi Nhâm Tiểu Túc, có phải trận nổ hình nấm lúc vật thí nghiệm vừa công thành là hắn là không.
Tuy khi lão Lý không biết Nhâm Tiểu Túc làm cách nào cho nổ cửa bắc nhưng vẫn rất ấn tượng với khoảnh khắc đó.
Hơn nữa, mây nấm nhỏ lúc trước là do siêu phàm giả gây nên, lão Lý không khỏi nghĩ về Nhâm Tiểu Túc.
Vì mọi người từng gặp nhau một lần nên hai Kỵ Sĩ dành khác nhiều thời gian nói chuyện với Nhâm Tiểu Túc. Hai bên cũng dần quen thuộc hơn.
Bất quá, lúc lão Lý hỏi tới đám mây hình nấm kia thì Nhâm Tiểu Túc trực tiếp giả ngốc. Sao có thể tùy tiện để người khác biết lá bài tẩy của mình chứ?
Tuy hiện tại hắn và hai Kỵ Sĩ này tương đối quen thuộc nhưng không tới nỗi móc tim móc phổ ra cho đối phương.
Vào chiều hôm đó, rốt cục nạn dân cũng gặp được viện binh của Chu thị.
Mọi người thấy binh sĩ Chu thị chẳng khác nào gặp được người thân. Binh sĩ Chu thị cũng không khiến nạn dân thất vọng, dùng xe tải quân dụng chở mọi người đi.
Một bộ phận binh sĩ Chu thị khác tiếp tục đi tới hàng rào 74.
Vì biết hàng rào 74 bị vũ khí hạt nhân phá hủy nên binh sĩ Chu thị không trực tiếp tiến vào mà dùng tốc độ tương đối để di chuyển, chờ đồ phòng độc được đưa tới từ hậu phương.
Nạn dân không ngừng tranh đoạt thức ăn binh sĩ Chu thị phát. Họ đói bụng đã lâu, thật sự không nhịn được nữa.
Lý Nhiên nhìn Phương Trì trong xe, nói:
- Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết đâu? Còn có Lý Ứng và Tần Sanh cũng chẳng thấy.
Phương Trì buồn bực:
- Ta nhớ lúc nãy hai người họ lên xe cùng chúng ta mà, sao bây giờ không thấy nữa?
Lý Nhiên quay đầu nhìn bên ngoài thùng xe, chỉ thấy cảnh sắc trước mặt dần lùi ra xa.
Dọc đường, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện khó tin.
Những thứ khác nàng có cái nhớ cái không, thế nhưng lại nhớ rõ bóng lưng thiếu niên khi dẫn mọi người rời khỏi hàng rào.
Khi Lý Nhiên nghĩ tới chuyện Chu Nghênh Tuyết được cùng lão gia của nàng ta lưu lạc chân trời góc bể thì trong lòng có chút hâm mộ, cũng có chút buồn bực vô cớ.
Có lẽ khi người khác gặp hai người họ, Nhâm Tiểu Túc lại biến thành trợ lý của Chu Nghênh Tuyết, bí ẩn để tự che giấu chính mình.
Chỉ là Lý Nhiên không biến bản thân còn cơ hội tiếp xúc lại thế giới thần bí kia hay không. Giờ khắc này, Lý Nhiên có phần hiểu được suy nghĩ của Mục Vãn Ca.
Lý Nhiên nhìn Mục Vãn Ca, thở dài:
- Trong chớp mắt, ta rất muốn làm nha hoàn, được cùng lưu lạc chân trời góc bể với hắn.
Mục Vãn Ca:
- Ta cũng vậy.
Lý Nhiên:
- ???
...
Sau khi tới hàng rào 73, nạn dân được vào hàng rào ngay mà phải trải qua kiểm tra phóng xạ.
Chu Nghênh Tuyết lẫn trong đám người trên thị trấn để tìm mua một chiếc xe mới rồi chạy về hàng rào Vương thị nên không cần phải kiểm tra.
Mà phóng viên của tạp chí hi vọng lại ngồi xe của tổ chức mình đi tới Lạc thành.
Ba ngày sau, tin tức trên tạp chí hi vọng khiến tất cả hàng rào lâm vào tình trạng sóng to gió lớn.
Hôm nay, tạp chí hi vọng được mọi người mua sạch, hàng rào nào cũng thế. Bất đắc dĩ, tạp chí hi vọng chỉ có thể in thêm 100.000 tờ báo nữa, cơ mà vẫn không đủ.
Chuyện hàng rào 74 bị đạn hạt nhân thiêu hủy có phần lấn át cả tin về vật thí nghiệm.
Chung quy vật thí nghiệm đã chế. Mọi người không quá quan tâm tới tin tức của chúng nữa, đạn hạt nhân mới là uy hiếp mới.
Hơn nữa, đạn hạt nhân là thứ từng hủy đi văn minh của thời đại cũ.
Hiện tại nó xuất hiện khiến mọi người không khỏi nghĩ tới phương diện xấu nhất.
Giống như câu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Không, đúng hơn là, một khi bị rắn cắn, sau này nhìn thấy dây thừng cũng nghĩ là rắn!
Chỉ một ngày, tất cả mọi người bắt đầu thảo luận về việc này. Có người nói đạn hạt nhân là nhắm vào vật thí nghiệm chứ không phải nhân loại.
Đây cũng coi như vì dân trừ hại.
Thế nhưng càng nhiều người cho rằng, thứ này không nên được sử dụng vào mục đích vũ lực. Hơn nữa, lỡ mà trong hàng rào 74 còn người sống thì chẳng phải giết người rồi à?
Huống chi, vì đạn hạt nhân mà trong vòng 50 năm nữa không ai có thể tiến vào phạm vi hàng rào 74. Ảnh hưởng thật sự rất lớn.
Sự ảnh hưởng của hạt nhân khiến mọi người quên mất chuyện về Hỏa Chủng. Trước đó, tất cả đều lên ánh chuyện Hỏa Chủng tạo ra quái vật.
Nhân loại mau quên, cũng quên mất nỗi đau của vết sẹo.
Lúc này, mọi người đều nhìn chăm chăm vào phản ứng của tập đoàn.
Chung quy hạt nhân là thứ có uy hiếp rất lớn với tập đoàn.
Vào lúc tất cả các tập đoàn khác bảo trì im lặng thì Vương thị đột nhiên tổ chức họp báo.
Trong cuộc họp báo này, Vương thị trực tiếp chỉ mũi nhọn về phía Khánh thị. Một bên bắt đầu lên án Khánh thị, mặc khác thì hi vọng các hàng rào sẽ liên hợp với nhau, trao đổi cùng Khánh thị. hi vọng Khánh thị buông tha cho phương diện nghiên cứu hạt nhân. Bằng không sẽ đưa ra biện pháp chế tài cho đối phương.
Tương lai của nhân loại, nhân loại sẽ tự bảo vệ. Khánh thị không nên biến bản thân trở thành tai họa ngầm của thế giới. Sau ngần ấy sự kiện từ siêu phàm giả tới vật thí nghiệm, con người bỗng trở nên yếu ớt vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận