Đệ Nhất Danh Sách

Chương 960: Kỳ Tích Xuất Hiện


Ngay tại thời điểm đại lừa dối ra sức chém giết, Nhâm Tiểu Túc ở trận địa số 4 vừa mới thối lui về phía sau nghỉ ngơi một chút sau khi ngăn trở thế công của mọi rợ,.
Mà đạn dược tiếp tế rốt cục cũng được vận chuyển tới.
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là Linh xuất hiện tại đây, hắn hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì…"
Linh nói:
"Ta tính qua số đạn dược của các ngươi, hẳn là còn thừa không được bao nhiêu."
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Ý ngươi là chúng ta sắp thua rồi? Nếu như trận địa phòng thủ thất thủ, những người máy nano ngươi lấy được cũng sẽ mai táng ở đây a."
"Việc này không quan trọng…. "
Dường như Linh cũng không lo lắm về việc người máy nano không đủ dùng, nói:
"Ta vẫn luôn suy nghĩ, kỳ thật chiến sự Trung Nguyên cùng Tây Bắc cũng không có quan hệ quá lớn, vì sao các ngươi phải thủ vững Tả Vân sơn, việc này cũng hợp lắm với những gì ta đoán. Nếu các ngươi lui về Tây Bắc, ngồi xem Vương thị cùng Hỏa Chủng bị tiêu hao mới là quyết định có lợi nhất đối với Tây Bắc."
"Hẳn trong mắt của ngươi, chúng ta là các thế lực đối đầu nhau. Nhưng theo chúng ta, lúc này kẻ địch chỉ là mọi rợ phương bắc, bất kể là Hỏa Chủng, Vương thị hay Tây Bắc đều là đồng bào…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Nhân loại là một loài động vật cảm tính, mọi rợ tới Trung Nguyên, từ việc bọn họ tàn sát hàng loạt dân trong thành đã định tất cả đồng bào chúng ta đều sẽ không chết không thôi cùng bọn họ."
"Vậy tại sao người của Khánh thị lại tới nơi này chứ?"
Linh hỏi.
"Bởi vì đó là bằng hữu…"
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói:
“Tuy La Lam làm người không quá đứng đắn, lại đặc biệt thích giết người phóng hỏa nhưng đối với bằng hữu mà nói thật sự rất tốt."
"Bằng hữu sao? Quả là một cách gọi khiến người ta người ta chờ mong, bây giờ chúng ta có tính là bằng hữu không?"
Linh hỏi.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi lại:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Linh lắc đầu:
"Ta không biết, nhân loại các ngươi đối với bằng hữu quá phức tạp. Bất quá ta thấy các ngươi thường xuyên dùng “vì người khác” không để làm thước đo cho quan hệ bằng hữu. Từ khái niệm này mà nói hẳn chúng ta vẫn chưa, bởi ta chưa vì ngươi làm gì cả.”
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Kỳ thật có đôi khi cũng không phức tạp như vậy."
Linh bỗng nói:
"Trong tính toán của ta, các ngươi cũng không khống chế và quản lý đạn dược thật tinh tế. Hiện giờ chỉ còn một phần thắng, nhưng rất nhanh sẽ không tới một phần nữa. Trừ phi lại xuất hiện kỳ tích, bằng không lấy năng lực của ngươi cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ, sinh lực quân đoàn viễn chinh rất nhiều."
"Kỳ tích?"
Nhâm Tiểu Túc vịn công sự che chắn đứng lên:
"Thế giới loài người trong từ trước đến nay không thiếu kỳ tích, ta tin tưởng kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện."
...
"Tuân Dạ Vũ…"
P5092 nhìn sa bàn trong doanh trướng chỉ huy:
"Vị trí ta kêu ngươi chú ý lúc trước thế nào rồi?”
Lúc này Tuân Dạ Vũ đã không còn trắng nõn nữa, trên mặt hắn là mồ hôi cùng bụi bặm rất bẩn. Hiện giờ hắn lại càng giống là một binh sĩ Tây Bắc thay vì ngoại nhân hơn.
Hắn hồi đáp:
"Đã chú ý, nhưng số lượng mọi rợ trong đó vẫn không hơn vạn, hiện tại thế công mọi rợ nhìn thì có vẻ cấp bách nhưng cách điều quân thật sự rất vững vàng."
Trong nhận thức của Tuân Dạ Vũ, mấy vạn hỏa diễm của mọi rợ hội tụ như sông ngòi trong đầu óc hắn, mà đường sông vẫn luôn khơi thông, không xuất hiện tình huống hỗn loạn gì. Điều này nói rõ quan chỉ huy của đối phương vô cùng thông minh, nắm hết thảy mọi thứ trong tay.
"Xem ra đối phương hiểu rõ chúng ta còn có đòn sát thủ…"
P5092 chỉ bảy tòa núi:
"Cho nên, trong quá trình mọi rợ tại tiến quân vẫn dùng tiết tấu xảo diệu phân bố binh lực tiến nhập chiến trường. Dù chúng ta có thể phá hủy mấy ngọn núi này thì bất quá cũng chỉ giết được hơn vạn người. Vẫn chưa đủ ảnh hưởng để giúp chúng ta dành chiến thắng."
Hiện giờ La Lam dẫn theo chiến sĩ nano đến phía nam Tả Vân sơn, thế nhưng P5092 vẫn chậm chạp chưa tìm được điểm đột phá, điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút vô lực.
Bấy giờ Tuân Dạ Vũ bổ sung thêm:
"Lúc trước ta từng nhắc nhở Thiếu soái nói có đánh lén chỗ núp trên ngọn núi phía sau. Kỳ thật vật thí nghiệm xuất hiện lần đó chỉ có một phần mười mà thôi. Bây giờ còn mấy trăm vật thí nghiệm tụ tập sau lưng chúng ta, e rằng một khi chúng ta ở vào thế bại trận, chúng sẽ lần nữa leo qua núi công kích trận địa phòng thủ "
Tin tức này, không thể nghi ngờ gì đã khiến trong lòng P5092 càng thêm trầm trọng, hắn hỏi Vương Uẩn:
"Bây giờ Thiếu soái đang ở đâu?"
"Thiếu soái đang ở trận địa số 4, vừa mới giúp đỡ mọi người đánh lui một đám mọi rợ…"
Vương Uẩn nói:
"Chúng ta vừa bổ sung đạn dược cho họ nên không sao. Ngươi muốn Thiếu soái chặn giết vật thí nghiệm phía sau chúng ta sao? Ngươi phải hiểu, tuy Thiếu soái mạnh mẽ nhưng hắn không phải là thần. Hắn đã chiến đấu được năm giờ, ngươi nhìn tần suất bắn của Thiếu soái phu nhân đi, đã chậm lại rồi. Đại lừa dối cũng sắp không chịu nổi, Thiếu soái sao có thể ngoại lệ?"
"Đúng vậy a…"
P5092 thở dài nói.
Hơn nữa, dù Nhâm Tiểu Túc vẫn còn trong trạng thái đỉnh phong, chỉ sợ cũng không cách nào một mình đối mặt với mấy trăm vật thí nghiệm.
Lúc trước vật thí nghiệm tập kích Dương Tiểu Cận chỉ là người Trung Nguyên chuyển hóa thành mà thôi. Dựa theo lời của Nhâm Tiểu Túc, còn rất nhiều mọi rợ chuyển hóa thành vật thí nghiệm lại càng thêm cường đại hơn nhưng vẫn chưa xuất hiện.
Nếu vật thí nghiệm sau khi chuyển hóa sẽ nhận được thực lực như khi nó còn sống thì mọi rợ cao thủ sẽ kinh khủng tới cỡ nào?
P5092 không thể để Nhâm Tiểu Túc mạo hiểm như vậy.
Hắn quay đầu nói với Quý Tử Ngang:
"Quý Tử Ngang, sắp cần ngươi xuất thủ rồi."
Quý Tử Ngang đứng thẳng người:
"Đã rõ, ta chỉ chờ ngươi nói sẽ phá hủy 6 ngọn núi kia ngay."
"Không phải là 6 ngọn núi…"
P5092 sửa lại:
"Là 7 ngọn núi."
Quý Tử Ngang có chút sửng sốt:
"7 ngọn núi?"
Phải biết rõ, 7 ngọn núi là bao gồm cả ngọn núi phía sau bọn họ. Nếu cả 7 đều bị hủy diệt, đến lúc đó tất cả trận địa phòng thủ đều sẽ bị vùi dưới chân núi!
Đây là thủ đoạn đồng quy vu tận P5092 giữ lại lúc trước, chẳng lẽ hiện tại lại muốn sử dụng sao?
P5092 nói:
"Khi số đạn dược cuối cùng được vận chuyển ra tiền tuyến thì trận địa sẽ lâm vào tình trạng thiếu đạn dược. Thế công của quân đoàn viễn chinh sẽ càng mãnh liệt hơn, đạn dược tiêu hao cũng nhanh hơn so với dự tính. Cho nên, trận địa sẽ lập tức thất thủ."
Quý Tử Ngang nhìn về phía Vương Uẩn, hắn phát hiện biểu tình của đối phương không chút kinh ngạc, chứng tỏ Vương Uẩn đã sớm biết chuyện này.
"Kêu Thiếu soái tới…."
P5092 nói:
"Ta cần hắn dùng đoàn tàu hơi nước chở một ít binh sĩ rời đi. Đây không phải trốn mà để bảo lưu một chút lực lượng.”
Trước đó P5092 biết Nhâm Tiểu Túc có hơi nước đoàn tàu, nhưng có thì đã sao? Bọn họ vừa đi, Vương thị lập tức gánh chịu hết thảy áp lực, cho nên bọn họ không đi được.
Hiện tại, dĩ nhiên P5092 đã xác định trận địa phòng thủ đã lâm vào tình cảnh không cách nào xoay chuyển. Vì thế muốn giữ lại ba phần tư binh lực để ngăn chặn quân đoàn viễn chinh, một phần tư còn lại tranh thủ thời gian rời đi.
Sau đó, hắn sẽ để Quý Tử Ngang phá hủy 7 ngọn núi, bao gồm ngọn núi phía sau bọn họ nữa.
"Có nên đánh tiếp không, lỡ Thiếu soái còn có át chủ bài gì đó thì so… “
Quý Tử Ngang nói:
"Có lẽ sẽ có kỳ tích!"
"Kỳ tích sao?"
P5092 cười khổ.
Bấy giờ, một người tham mưu tác chiến vô cùng cấp bách chạy vào từ bên ngoài:
"Đạn dược của trận địa số 1 đạn dược đã hết. Trưởng quan, làm sao bây giờ?"
"Đã hết?"
Vương Uẩn cảm thấy không đúng:
"Rõ ràng phải còn ít nhất nửa tiếng mới hết kia mà!”
Tham mưu tác chiến đau khổ nói:
"Mọi rợ đột nhiên bỏ trận địa số 2, tập trung hỏa lực vào trận địa số 1. Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể dùng hết sức áp chế hỏa lực mà thôi. Hiện tại Thiếu soái phu nhân đã giết một quan quân chỉ bọn họ, khiến mọi rợ tạm thời thối lui. Nhưng nếu tiếp tục thế, chỉ sợ trận địa số 1 rất nhanh sẽ bị đột phá."
P5092 nói với Vương Uẩn:
"Nhanh, nhanh đi tìm Thiếu soái, kêu hắn đến trận địa số 1. Còn nữa, nói cho hắn biết chuyện rút lui và bắt đầu hành động đi!"
Sau đó, P5092 đột nhiên hỏi Quý Tử Ngang:
"Ngươi có biết không, muốn phá hủy ngọn núi thứ bảy, ngươi phải ở lại chỗ này?"
Quý Tử Ngang cười cười:
"Được rồi, ta đã chuẩn bị tâm lý."
"Được… "
P5092 gật đầu:
"Hiện tại ngươi phá hủy ngọn núi ở trận địa số 1 đi. Tranh thủ kéo dài thời gian, mau đi đi.”
Nhưng vào lúc này, Tuân Dạ Vũ đột nhiên ngẩng đầu hét lớn:
"Đợi một chút, hướng Tây Bắc lại lửa sinh mệnh đặc thù.”
P5092 đám người sửng sốt một chút:
"Chỉ có một sao? Chỉ có một thì rống lớn tiếng như vậy làm gì?!"
Tuân Dạ Vũ kích động nói:
"Bởi vì ta chưa từng cảm giác được bất kỳ một sinh mệnh nào cường đại như thế! Các ngươi biết không, ta đã thấy rất nhiều rất nhiều Siêu phàm giả, gộp lại tất cả cũng không bằng người này!”
Nghe xong, tất cả mọi người đều chấn kinh, số lượng siêu phàm giả Tuân Dạ Vũ từng gặp e rằng trên trăm người. Nhiều như vậy còn không bằng người này? Rốt cục đây là ai a?
Thần minh à.
Không đợi mọi người kịp suy nghĩ cẩn thận, Tuân Dạ Vũ lại quát to lên:
"Phương bắc cũng xuất hiện sinh mệnh đặc thù mới. Có trên vạn người, có người bình thường, cũng có mấy ngàn ngọn lửa mãnh liệt như cao thủ mọi rợ, họ đang tại nhanh chóng tới gần Tả Vân sơn! Tốc độ mấy ngàn sinh mệnh cường đại kia rất nhanh, sao có thể nhanh như vậy chứ?!"
P5092 im lặng nửa ngày:
"Lại là cứu binh đến tìm Thiếu soái sao?"
Vương Uẩn cười nói:
"Ta nguyện ý tin tưởng đó chính là cứu binh."
Một lát sau, Nhâm Tiểu Túc vẫn còn ở trận địa số 4 nghỉ ngơi, vừa nghỉ ngơi vừa câu được câu không trò chuyện cùng Linh.
Trong lúc trò chuyện, đột nhiên có tiếng sói tru bên ngoài Tả Vân sơn lên, phảng phất như một chuôi kiếm sắc bén rút khỏi vỏ. Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ngọn núi, chỉ thấy một đầu cự lang cường tráng màu bạc lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, giống như quân vương quan sát quân đoàn viễn chinh dưới núi.
Nhâm Tiểu Túc nói với Linh cười:
"Nhìn thấy không, kỳ tích đã xuất hiện."
Linh sửng sốt một chút, nó đã sớm phát hiện chi binh sĩ cùng đàn sói tới từ Thảo Nguyên này. Bất quá nó chỉ nghĩ đây là đám người thấy Trung Nguyên cháy nhà tới hôi của thôi. Không ngờ đối phương lại tới Tả Vân sơn, nhìn bộ dáng này có lẽ là tới vì Nhâm Tiểu Túc. Mà Nhâm Tiểu Túc cũng biết rõ người tới là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận