Đệ Nhất Danh Sách

Chương 464: Thiết Giáp Lữ Tập Kích

Từ lúc Nhâm Tiểu Túc tiến vào hàng rào 146, hắn vẫn luôn một mình chiến đấu hăng hái. Dù gặp được gián điệp Trịnh Viễn Đông của Khánh thị cũng chỉ đi cùng đối phương một đoạn, cả hai không chiến đấu với nhau.
Cũng giống như lời của Trịnh Viễn Đông, dù La Lam yêu cầu Trịnh Viễn Đông hỗ trợ Nhâm Tiểu Túc những vẫn như cũ cho phép đối phương tự bảo vệ an toàn mạng sống.
Nhâm Tiểu Túc hiểu việc này, đạo lý đối nhân xử thế trên đời là vậy.
Thế nhưng Tiêm Đao Liên xông vào hàng rào 146 không giống thế. Trong lúc Nhâm Tiểu Túc bị thương, một đám điên xông vào hàng rào, dựng một loạt súng máy hạng nặng trên đường, tiêu diệt đám binh sĩ Tông thị kia, che mưa chắn gió cho Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc che miệng vết thương lại, ngồi dựa vào tường. Hai bên là cửa hàng cùng nhà ở của cư dân, phía sau hắn, trong phòng là cư dân đang sợ tới lạnh rung. Đêm nay là một cuộc chiến báo thù, Nhâm Tiểu Túc vẫn như cũ, cẩn thận không làm tổn hại tới cư dân vô tội. Đơn giả như lời Trương Tiểu Mãn từng nói, cứ điểm 178 có nguyên tắc riêng của họ.
- Sao các ngươi tìm được tới đây?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
Phải biết, Tiêm Đao Liên không quen thuộc hàng rào 146, hơn nữa, đêm nay Nhâm Tiểu Túc di chuyển với tốc độ cao, muốn biết hắn đang ở đâu rất khó.
Trương Tiểu Mãn vừa đổi băng đạn vừa nói:
- Sau khi vào hàng rào, chúng ta gặp được một thầy bói đang đợi, hắn còn cung cấp vị trí của ngươi cho chúng ta. Ban đầu chúng ta không tin, nhưng về sau, vị trí hắn chỉ thật sự vang lên tiếng súng.
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người:
- Có phải thầy tướng số kia tầm tuổi trung niên, gầy teo, có ria mép và đeo kính đen, trong tay cầm một lá cờ, trên đó viết ba chữ Thần Toán Tử?
- Hả?
Trương Tiểu Mãn vui vẻ:
- Sao ngươi biết?
Bấy giờ, binh sĩ Tông thị bị Tiêm Đao Liên tấn công bằng súng máy hạng nặng đã quay về căn cứ. Thậm chí, hỏa lực trong nháy mắt đó đã khiến không ít binh sĩ Tông thị sợ hãi. Họ ngồi trên xe việt dã, không cách nào đối mặt với sự tấn công của súng máy hạng nặng cả.
Nếu là bình thường, chắc chắn ý chí binh sĩ Tông thị không yếu ớt đến vậy. Nhưng hiện tại các nhân vật lớn của Tông thị đã chết hơn phân nửa. Tất nhiên quân tâm cũng thay đổi.
Cho nên, binh sĩ Tiêm Đao Liên nhìn kẻ địch bị đánh tới kêu cha gọi mẹ thì tâm tình tốt lên nhiều. Tiêu Tiểu Thần ở bên cạnh nói:
- Tiểu Túc, ngươi cũng biết thầy tướng số kia?
- Cũng xem như biết…
Nhâm Tiểu Túc có phần nghi hoặc. Chẳng lẽ thấy tướng số kia thật sự có bảnh lãnh? Nhưng vì sao đối phương lại chỉ cho Tiêm Đao Liên tới cứu hắn?
Vào lúc này, Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Đấy là người của cứ điểm 178, trước kia ta từng nghe nhắc qua, không ngờ lại gặp được ở đây.
Nhâm Tiểu Túc bối rối:
- Hắn là người của cứ điểm 178?
- Đúng cậy….
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Lúc chúng ta xuất phát, trưởng quan Vương Phong Nguyên phụ trách tình báo từng nói qua điện thoại, sẽ có người tiếp ứng chúng ta ở hàng rào 146. Hắn sẽ cho chúng ta dấu hiệu, hẳn thầy nói này là người phụ trách tình báo của cứ điểm tại Tông thị, tất cả gián điệp đều nằm dưới quyền quản lý của hắn ta.
Trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn tức giận nói:
- Biệt hiệu của hắn là Thần Toán Tử?
- Không phải, biệt hiệu của hắn là Đại lừa đối. Nghe nói lúc trước là Thần Toán Tử nhưng về sau vì thích lừa dối chiến hữu, lừa tiền tiêu vặt các kiểu nên đã đổi thành Đại lừa đối…
Nhất thời, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khó chịu vô cùng. Lúc trước hắn còn tin đối phương thực sự biết coi bói. Bây giờ nghĩ lại một chút thì “thân nhân không cùng huyết thống” trong lời của hắn hẳn là Trương Cảnh Lâm nói cho tên Đại lừa dối này biết.
Còn nói cái gì mà đại hưng Tây bắc, này hẳn là Trương Cảnh Lâm hoặc Vương Phong Nguyên kia muốn mượn chuyện này giữ chân hắn lại?
Về phần đối phương nói cao tầng Tông thị sẽ tập họp lại một chỗ, hẳn là đối phương nhận được tin nói cao tầng Tông thị sẽ có cuộc họp. Khi đó thầy bói sẽ dẫn đường cho Nhâm Tiểu Túc đoàn diệt đối phương.
Cho nên khi Nhâm Tiểu Túc kêu đối phương xem tương lai hắn thế nào thì tên Đại lừa gạt kia không nói được.
Có đáng tin không vậy?!
Thế nhưng, sao đối phương lại biết chuyện của Lý Thanh Chính? Chẳng lẽ chuyện ở phía nam kia toàn bộ đều là lừa dối à?
Đến tận bây giờ Nhâm Tiểu Túc vẫn bán tín bán nghi. Cảm thấy e rằng tên Đại lừa đối này còn có điều cổ quái.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Đại lừa đối vẫn luôn ở phương bắc hả?
- Ta cũng không biết…
Trương Tiểu Mãn đáp.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc không nghĩ ra được gì nữa nên bắt đầu trị thương…
Trong lúc Tiêm Đao Liên chặn đánh Tông thị, Tiêu Tiểu Thần tận mắt nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc duỗi ngón trỏ và giữa ra, thọc vào vết thương, trực tiếp gấp viên đạn ra ngoài.
Hắn thấy Nhâm Tiểu Túc đau tới gân xanh nhảy lên, sắc mặt đỏ ứng nhưng chẳng kêu lên tiếng nào.
Nhìn thấy vậy, cả đám hán tử nhất thời bị trấn trụ. Trước kia mọi người đều nói khoác mình là người cứng cỏi. Muốn đứng vững ở hàng rào 178, ngươi phải là người mạnh mãnh, không chịu khổ được sẽ bị người khác chê cười.
Nhưng dù có rắn rỏi tới đâu cũng không tới mức tự mình gấp đạn ra a.
Binh sĩ Tông thị triệt để bị đánh lùi. Hàng rào 146 lúc này lộn xộn vô cùng. Đám Trương Tiểu Mãn vây quanh Nhâm Tiểu Túc:
- Có cần thuốc tê không? Ta thấy vết thương của ngươi…
Lời còn chưa nói xong thì viên đạn thứ hai đã được lấy ra.
Nhâm Tiểu Túc cắn răng đắp Hắc dược lên:
- Không sao, ba ngày là khỏi hẳn.
Nhưng vào lúc này, đám Trương Tiểu Mãn chợt nghe âm thanh bánh xích cứng rắn truyền tới. Cả đám Tiêm Đao Liên cực kỳ hoảng sợ:
- Con mẹ nó, không phải là đoàn thiết giáp đó chứ?
Lúc trước, họ từng thấy đoàn 131 ở biên giới Tông thị. Khi ấy họ còn bị đối phương đuổi đến phải nhày và mương hai lần.
Về sau, khi đội thiết giáp rời đi, Phó đoàn trường đã dẫn họ đi tiêu diệt nhà xưởng quân sự để lấy xe tải và xe việt dã. Tiếp đó, họ một đường chạy tới hàng rào 146.
Trên đường đi, họ không thấy đội thiết giáp này nên việc đó đã bị… họ ném ra sau đầu.
Nhưng vào lúc này, nghe được âm thanh bánh xích vang lên, sắc mặt đám Tiêm Đao Liên đại biến. Dù vừa rồi họ có hung mãnh thế nào cũng không thể chính diện chiến đấu với một đội thiết giáp được!
- Chạy, chạy mau!
Trương Tiểu Mãn quát.
Nhâm Tiểu Túc suy yếu hỏi:
- Sao vậy?
- Không có thời gian giải thích, mau lên xe!
Nói xong, cả đám người khiêng Nhâm Tiểu Túc lên xe rồi giẫm chân ga chạy hướng ngược với đội thiết giáp.
Vốn binh sĩ Tông thị muốn quay lại căn cứ để thương lượng đối sách. Lúc này, một Đoàn trưởng còn sót lại đang cố liên lạc với cao tầng Tông thị nhưng phát hiện chẳng liên lạc được với ai cả.
Cùng lúc đó, họ nghe tiếng động cơ âm vang, có người thăm dò nhìn ra thì xém bị dọa cho tè ra quần:
- Họ tới rồi. Đoàn trưởng, bọn họ lại xông tới!
Đoàn trưởng nhìn ra, khi thấy Tiêm Đao Liên điên cuồng chạy tới thì Đoàn trưởng cũng bị dọa cho tè ra quần:
- Chạy chạy chạy!
Nhất thời, hàng rào lần nữa trở nên hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận