Đệ Nhất Danh Sách

Chương 798: Con Tôm Nhỏ

Nhâm Tiểu Túc nhìn Lương Sách ngồi bên đống lửa vui vẻ sưởi ấm thì có phần buồn bực:
- Ngươi vui cái gì?
Đống lửa chiếu sáng khuôn mặt Lương Sách thành một màu hồng cam, nhìn qua cái vài phần vui vẻ.
Lương Sách cười đáp:
- Có thể giúp đỡ Mạnh Nam ta vui lắm!
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc ngớ người, hắn cạn lời, hỏi:
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Lương Sách trả lời:
- Hai lăm rồi, sao thế?
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
- Mấy năm nay ngươi theo đuổi bao nhiêu người rồi?
Lương Sách:
- Ba người.
Từ lúc 16 tuổi có mối tình đầu tới giờ, cơ mà lần nào cũng thất bại.
- Ngươi có biết vì sao mình thất bại không?
Nhâm Tiểu Túc dẫn dắt Lương Sách tự mình suy nghĩ.
Kết quả Lương Sách suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Vì ta là người tốt.
- Phụt…
Lần này tới phiên Dương Tiểu Cận không nhịn nổi nữa, nàng nói:
- Vừa rồi ngươi không nên đưa máy nghe nhạc cho nàng.
Cũng không phải bảo ngươi ích kỷ không cho, không nghe nàng bảo muốn tâm sự với ngươi hả.
Thời điểm này mà nghe nhạc cái gì nữa.
Bấy giờ Lương Sách mới kịp phản ứng, hắn vỗ đùi, ảo não nói:
- Đúng thế, sao ta không nghĩ tới nhỉ? Bây giờ nên làm sao đây?
Nhâm Tiểu Túc an ủi:
- Rửa mặt rồi đi ngủ đi.
Lương Sách:
- Câm nín !!!
Con hàng này dùng ánh mắt đáng thương cẩu cứu Dương Tiểu Cận.
Dương Tiểu Cận suy nghĩ rồi nói:
- Từ hôm nay ngươi học cách trở nên chủ động hơn đi.
Ngươi không phải loại hình một cô gái thích yên tĩnh ưa thích.
Đã thế chỉ có thể thông qua nỗ lực mỗi ngày bù đắp vào thôi.
Dọc đường đi con gái thường sẽ thấy nhớ nhà và bất an.
Ngươi trò chuyện với nàng nhiều hơn, hẳn sẽ lưu lại một ít ấn tượng tốt.
Nhâm Tiểu Túc thầm thở dài.
Đây là lần đầu hắn nghe Dương Tiểu Cận nói nhiều lời với người ngoài như thế.
Dường như nàng cũng nhìn mà nhịn không nổi nữa rồi.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng hỏi Dương Tiểu Cận:
- Vậy ta có phải người khiến nữ nhân vừa gặp đã yêu không?
Dương Tiểu Cận liếc Nhâm Tiểu Túc rồi chui vào lều vải đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lương Sách vừa tỉnh ngủ liền vội vã chạy ra ngoài nơi trú quân đi vệ sinh, sau đó lại tới bờ sông rửa tay.
Bấy giờ Mạnh Nam cũng đi tới bờ sông, Lương Sách thấy Mạnh Nam liền nhớ tối qua Dương Tiểu Cận từng nói hắn phải chủ động hơn, vì thế liền tiến tới chào hỏi.
Thế nhưng trong lúc khẩn trương hắn lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng sau nửa ngày hắn mới hỏi Mạnh Nam:
- Ngươi cũng tới rửa nước tiểu dính trên tay hả?
Mạnh Nam:
- ???
Nhâm Tiểu Túc đứng cách đó không xa cảm thán với Dương Tiểu Cận;
- Cuối cùng ta cũng cảm thấy, dưới sự giúp đỡ của hai chúng ta, hai người kia càng chạy càng xa…
Sáng sớm, đoàn xe lần nữa lên đường.
Sau khi họ rời đi không lâu thì tiếng sột soạt vang lên, có người đi ra từ trong rừng cây.
Ánh nắng sớm mai thông qua kẻ hở chiếu rọi xuống mặt đấy.
Âm thanh đột nhiên vang lên này rất dị thường.
Một người võ trang đầy đủ, trên mặt là màu vẻ ngụy trang nói với máy truyền tin:
- An toàn, mục tiêu đã rời đi
- An toàn.
- An toàn.
Ở những chỗ khác, các binh sĩ lần lượt nói với máy truyền tin.
Bấy giờ, một người lên tiếng:
- Tổ một đào thi thể, tổ 2, 3 kiểm tra dấu vết nơi cắm trại.
Nói xong, tổ đội tác chiến liền hành động.
Năm binh sĩ mặc trang phục màu vàng đất đi về khu cắm trại, thu thập hết thảy dấu vết khả nghi.
Năm binh sĩ khác không ngừng tìm tòi trong rừng.
- Đã tìm ra thi thể đào binh, miệng vết thương nằm ở ngực trái, không trúng tim, thương pháp dường như rất nghiệp dư.
- Nơi trú quân không có gì khác thường, không có ký hiệu khả nghi, không có cạm bẫy.
Vị trí nơi trú quân khá ổn nhưng lều vải được dựng không theo đội hình gì hết.
Đống lửa cũng được nhóm rất tùy ý, không giống của quân nhân.
Chỉ huy lặng lẽ đứng phía sau nhìn, hắn dẫn đội tới là vì tổ chức Ba Ngôi.
Thế nhưng nhiệm vụ của hắn không phải để ám sát những người này mà để xem thử trong đoàn có nhân vật nào khả nghi không.
Hiện tại là thời kỳ đặc thù, Khổng thị không hi vọng có nhân vật khả nghi vào hàng rào 31.
Vốn Hội nghị giao lưu y học lần này không được tổ chức, Khổng thị đã sớm thông báo cho Vương Kinh nhưng Vương Kinh vẫn không chịu hiểu.
Ông bảo: Nếu không cho họ tới giao lưu thì bộ xương già của ông sẽ ngồi mãi trước cổng thành hàng rào 31 mãi cho tới khi Khổng thị đồng ý thì thôi.
Dường như trưởng quan phía trên cũng không muốn chịu áp lực dư luận.
Chung quy những năm nay lực ảnh hưởng của Ba Ngôi tại phương bắc ngày càng lớn, nhận được sự tán đồng của dân chúng.
Khổng Đông Hải lại muốn lưu danh sử sách nên rất để ý miệng đời.
Nếu để Vương Kinh thật sự ngồi tới chết trước cổng thành, đám người của tòa soạn hi vọng chẳng biết sẽ đưa tin thế nào nữa.
Vì thế cục tình báo của Khổng thị liền được điều động.
Nhiệm vụ lần này là điều tra trong đoàn người có ai khả nghi không.
Nếu có phải giết hết đám người này ngay trong rừng.
Sau đó ngụy trang thành thổ phỉ gây nên, không liên quan gì tới Khổng thị.
Tối hôm qua, họ lặng yên không tiếng động núp ở phương bắc.
Họ thấy đào binh nhưng không ngăn cản mà cố ý thả cho đối phương đi, muốn dùng người này để dò xét đám người của Vương thị.
Nếu đào binh đại khai sát giới, họ đúng lúc cũng bớt việc.
Mạng của đoàn người này thì liên quan gì tới họ chứ?
Kết quả họ thông qua kính viễn vọng quan sát được hết thảy.
Tận mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc nổ súng giết chết đào bình.
Nhìn từ ngoài vào thì không thấy có gì dị thường hết.
Trừ việc đào binh quá mức ngu xuẩn và biểu hiện đám người giao lưu bình thường mà thôi.
- Đội trưởng, có truy sát họ không?
Một binh lính nói với máy truyền tin.
- Đợi ta báo chuyện này cho trưởng quan rồi tính…
Chỉ huy lãnh tĩnh nói:
- Có giết Vương Kinh không phải chờ lệnh cấp trên.
Nói xong hắn gọi điện thoại, báo cáo chi tiết tình huống nơi này lại.
Trưởng quan đầu dây bên kia im lặng một hồi:
- Để họ đi đi, đừng gây thêm rắc rối.
Hiện tại ta đã an bài người ở hàng rào 31 kiểm tra thân phận của họ, các người tới tiền tuyến đưa tin đi.
- Đã rõ.
Chỉ huy cúp máy:
- Toàn thể chú ý, thu đội.
Trưởng quan lệnh chúng ta tới tiền cứ địa số 3 nhận nhiệm vụ mới.
Nói xong, tổ đội nhanh chóng rút lui khỏi phương bắc.
Cứ địa số 3 là cứ địa trọng yếu nhất của Khổng thị trong trận chiến này.
Xa hơn về phía bắc là khu vực của Hỏa Chủng.
Đợi đám người này đi, lão Hứa mới đi ra từ sau một cây đại thụ, yên lặng quan sát đối phương.
Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện đám người này từ đêm qua, bằng không hắn cũng không cần giả bộ thật như thế.
Vốn Nhâm Tiểu Túc tính giải quyết đám người này luôn.
Bất quá mục tiêu chính của hắn là Khổng Đông Hải, không cần vì vài con tôm nhỏ mà đánh rắn động cỏ.
Bất quá đám người kia cũng thật độc ác, cố ý thả đào binh tới giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận