Đệ Nhất Danh Sách

Chương 754: Hắn Chỉ Là Sư Phụ Của Một Người Mà Thôi


Đám Hương Thảo chưa từng gặp Trần Vô Địch nên không biết đối phương là ai. Chỉ là, thi thể 11 người bày ra trước mắt khiến họ có chút kinh nghi bất định.
Phải biết 11 người này cứ thế giết thẳng tới đây, cả trăm người Hỏa Chủng cũng chẳng ngăn được họ. Vậy mà họ lại dễ dàng chết trong tay một người.
Đổi ngược lại, nếu là Hương Thảo và Trình Vũ, họ không nắm chắc mấy phần có thể không chút hao tổn mà phá vỡ phòng tuyến cuối cùng này của Hỏa Chủng. Dù cho lực lượng của đối phương tại Thánh Sơn chẳng còn lại mấy phần.
Bất quá Hương Thảo nhìn về phía đám người Nhâm Tiểu Túc. Dường như họ biết đám người này, cũng tựa như đã biết đối phương sẽ xuất hiện tại đây.
- Người này là ai?
Trình Vũ nhỏ giọng hỏi.
Kết quả không ai trả lời hắn cả, Lý Thần Đàn lại chủ động lên tiếng, cười nói với Trần Vô Địch:
- Ta rất muốn biết, hình như 11 người này hiểu rất rõ về bố cục nơi này, chẳng lẽ là người của Hỏa Chủng các ngươi?
- Việc nhà, không mượn ngươi phí tâm…
Trần Vô Địch nói:
- Hay là suy nghĩ về tình cảnh của mình trước đi cái đã.
Nói xong, Trần Vô Địch mở mắt nhìn Lý Thần Đàn. Phảng phất như đảo qua tất cả mọi người nơi đây. Nhâm Tiểu Túc nhìn chằm chằm đối phương nhưng ánh mắt Trần Vô Địch cứ thế thản nhiên nhìn lướt qua hắn.
Giờ khắc này, rốt cục Nhâm Tiểu Túc cũng thầm thở dài. Đây không phải Vô Địch. Đối phương chẳng có chút ký ức nào của Vô Địch, chỉ là một bản sao của đồ đệ hắn mà thôi.
Đúng thế, dù khả năng của Hỏa Chủng có lợi hại hơn nữa thì việc phục chế lại ký ức là không thế nào.
Cho nên, đối phương chỉ có về ngoài của Trần Vô Địch.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra. Rõ ràng Trần Vô Địch bị chứng vọng tưởng, nghĩ mình là Tề thiên đại thánh chuyển thế mà thức tỉnh năng lực siêu phàm.
Mà Trần Vô Địch đối diện chỉ là người bình thường, làm sao có thể có được năng lực như bản gốc?
Đến cùng kỹ thuật Hỏa Chủng nắm trong tay quỷ dị cỡ nào?
Bấy giờ, đột nhiên Hương Thảo hỏi:
- Ngươi là T6 của Hỏa Chủng?
Trần Vô Địch lạnh lùng nhìn Hương Thảo:
- Nội bộ Hỏa Chủng không có cấp bậc T6. Cấp bậc của ta không có định nghĩa rõ ràng. Trần Vô Địch ta là độc nhất vô nhị.
Lý Thần Đàn bỗng ngắt lời:
- Ngươi cũng tên là Trần Vô Địch? Không được đâu, trùng tên rồi.
E rằng trong số mọi người ở đây thì Lý Thần Đàn là người thoải mái nhất. Dường như hắn chẳng hề sợ Trần Vô Địch trước mắt, chỉ là không biết từ lúc nào lại lẳng lặng đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ nghe Trần Vô Địch nói:
- Trùng tên? Ngươi nói cái thằng ngốc vì cứu người khác mà chết à? Rõ ràng có thể trở thành thần linh chân chính nhưng lại vì phàm nhân mà chết. Đúng là đồ ngu. Từ nay về sau, trên thế gian này, Trần Vô Địch chỉ có một mình ta mà thôi.
- Tốt hơn là ngươi nên đổi tên đi.
Âm thanh đột ngột vang lên, đám Vương Uẩn ngạc nhiên nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Cái tên Trần Vô Địch có thể xứng ngang với Ác ma thầm thì của Lý Thần Đàn. Với tư cách là hai bán thần duy nhất trong thời đại Chư thần quật khởi này, có ai mà chưa nghe qua đâu?
Trong truyền thuyết, Trần Vô Địch còn có một vị sư phụ là thiếu niên với giao tình tốt với Khánh thị, quen biết Trương Cảnh Lâm. Điều này cũng chẳng phải bí mật gì.
Thế nhưng sau khi Trần Vô Địch chết, vị sư phụ này như biến mất khỏi nhân gian, không hề xuất hiện lại. Từ đó cũng dần bị mọi người quên lãng.
Có người nói, thiếu niên sư phụ kia chỉ là Trần Vô Địch tự nhận. Một thân bản lĩnh của Trần Vô Địch không liên quan gì tới vị sư phụ đó hết.
Vì thế, sư phụ của Trần Vô Địch cũng không được nhiều người nhớ tới.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không phải chưa từng lộ diện. Chỉ là đại đa số kẻ địch từng gặp hắn đều đã chết rồi. Bằng hữu biết hắn giúp hắn giữ bí mật. Mà Khánh thị và cứ điểm 178 đã liệt tin tức của Nhâm Tiểu Túc vào hồ sơ tuyệt mật tối cao.
Hiện tại Vương Uẩn nghe Nhâm Tiểu Túc nói mới dừng nhớ tới chuyện này, nhanh chóng tạo ra một kết quả hoàn chỉnh.
Sư phụ của Trần Vô Địch chính là vị thiếu niên đang đứng trước mắt hắn đây.
Trong chiến tranh Tây nam và Tây bắc, một loại sự tình khó có thể diễn ra lại vì thiếu niên này mà trở thành chuyện hợp lý.
Dường như thiếu niên này chưa từng xuất hiện trong mỗi sự kiện khi đó. Thế nhưng Vương Uẩn tin vào điều ngược lại.
Cho nên La Lam mới ôm bắp đùi đối phương, cao thủ luôn che giấu như đại lừa dối rắm rắp tuân lệnh. Chỉ có thế mới giải thích được hết thảy.
Bản sao Trần Vô Địch nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi có thể nói lại lần nữa không?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi nên sửa tên đi. Gọi là Trần Lục Tại, Trần Vương Hầu… đều được. Chỉ có Trần Vô Địch là không được.
Bản sao Tràn Vô Địch cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng đánh giá Nhâm Tiểu Túc:
- Ta hiểu rồi. Ngươi là sư phụ của thằng ngốc kia. Vì sao ta không thể có tên là Trần Vô Địch?
- Vì ngươi không xứng.
Sở dĩ Trần Vô Địch có thể là Trần Vô Địch vì hắn chính là tia sáng cuối cùng kia.
Vì là tia sáng kia nên Trần Vô Địch mới trở thành Tề thiên đại thánh.
Phải là ánh sáng thì mới có thể tỏa sáng.
Thế nhưng bản sao mà Hỏa Chủng phụ chế lại không có suy nghĩ của bản chính. Họ lược bỏ quá trình, chỉ phục chế lại kết quả.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc khó lòng chấp nhận. Vì trong lòng hắn, Trần Vô Địch là duy nhất. Chỉ có Trần Vô Địch mới là Tề thiên đại thánh, mà sự tồn tại của hắn chính là ánh sáng duy nhất trong thế giới hắc ám này.
Nếu trong lòng không có ánh sáng, ngươi không xứng có được mọi thứ của Trần Vô Địch. Ngươi có thể đổi tên, nếu không đổi thì ta sẽ giúp ngươi đổi.
Bản sao Trần Vô Địch như không muốn mất thêm thời gian, hắn nhàn nhạt nói:
- Cố chấp là một trong số những phiền não của phàm nhân. Lên hết đi, chết rồi thì không còn phiền não nữa.
Thế nhưng nói xong, bản sao Trần Vô Địch cũng không thấy Nhâm Tiểu Túc và Lý Thần Đàn có hành động gì.
Những người khác thấy thế cũng đứng im, cùng chờ có người chủ động xuất thủ.
Bản sao hỏi:
- Làm sao, sợ rồi? Chết là một trong những giai đoạn của cuộc sống mà ai cũng phải trải qua. Chỉ là các ngươi trải qua sớm hơn những người khác mà thôi.
Lý Thần Đàn lắc đầu:
- Ngươi sai rồi. Ta không động thủ không phải vì sợ. Từ lúc ta trở thành bệnh nhân tâm thần tới nay chưa bao giờ thấy sợ. Ngươi luôn miệng nói người kia là thằng ngốc này thằng ngốc nọ như đang ám chỉ cả t nữa. Cho nên ta rất muốn đánh ngươi. Ta và Trần Vô Địch đều là ở trong bệnh viện tâm thần nhiều năm. Bốn năm từng ở chung phòng bệnh, nghe ngươi nói hắn như thế ta rất không vui.
Bấy giờ Lý Thần Đàn nhìn bản sao một cái rồi nói tiếp:
- Nhưng hôm nay ta không muốn động thủ với ngươi. Vì hôm nay ngươi chỉ có thể chết trên tay một người. Hắn sẽ tự tay đặt dấu chấm hết cho cuộc đời ngươi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn bản sao chằm chằm. Hắn thật sự rất hận Hỏa Chủng.
Lão Hứa chậm rãi đi ra từ phía sau tòa tháp, nắm chặt Hắc đao không khác gì của Nhâm Tiểu Túc.
Truy cầu khoa học không sai, muốn tìm kiếm con đường tiến hóa mới cho con người không sai.
Cái sai của bọn họ là đã chọn sai người.
Nhâm Tiểu Túc không phải thánh nhân gì, hắn không lo cho tương lai muôn dân trăm họ. Đến cùng thì Hỏa Chủng tốt xấu thế nào cũng chẳng liên quan tới hắn. Hôm nay, hắn chỉ là sư phụ của Trần Vô Địch, muốn bảo vệ tia sáng bé nhỏ kia mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận