Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1160: Kẻ Phá Hoại

Đội trưởng tuần tra đã bốn mươi, đời này hắn từng gặp rất nhiều sóng to gió lớn. Vào 17 năm trước, hắn từng tham gia chiến dịch cứ điểm tấn công 178, thậm chí hắn từng chứng kiến trận chiến giữa các Vu Sư.
Cũng vì thế hắn biết rõ đây không phải chuyện người bình thường có thể nhúng tay vào. Thấy được làm như không thấy mới có thể sống lâu.
Nhưng binh sĩ có chút nghi hoặc:
"Đội trưởng, bọn họ là Vu Sư của gia tộc Winston sao?"
Đội trưởng trầm tư:
"Hẳn không phải, ta cảm giác hai người kia có thể không phải Vu Sư."
"Không phải Vu Sư lại có tốc độ nhanh như vậy?"
Binh sĩ hiếu kỳ nói:
"Vậy chúng ta mặc kệ họ ở trong thành muốn làm gì thì làm à?”
Đội trưởng an ủi:
"Chỉ có hai người họ thì có thể làm nên trò trống gì…” "
Ầm ầm!
Lời còn chưa dứt, đội tuần tra kinh ngạc nhìn theo hướng thanh âm vừa vang lên. Họ thấy một nhà kho đang sụp đổ.
"Là kho lúa!"
Binh sĩ hoảng sợ nói:
"Đó là kho lúa đó."
Vừa dứt lời, lại một kho lúa khác ầm ầm sụp đổ...
Mưa to, binh sĩ tuần tra há hốc mồm, không biết nên làm thế nào.
Một binh lính chậm rãi nói:
"Đội trưởng, chúng ta có 4 kho lúa, dù bây giờ chúng ta không báo thì đội của chúng ta cũng coi như xong rồi?!”
Lúc này, Vương Tùng Dương âm thanh sụp đổ sau lưng thì sợ vãi hồn.
Chỉ trách bản thân trẻ dại đi chọc nhầm một tên quái vật như vậy.
Sau một khắc, Vương Tùng đã nghe được âm thanh xé gió sau lưng, hắn bỗng quay đầu lại thì thấy Nhâm Tiểu Túc mặc thiết giáp, một quyền đánh tới.
Vương Tùng Dương kinh ngạc:
"Ta ngay cả súng cũng không có mà ngươi chơi nặng vây, có phải sợ ta không?!”
Trong chớp mắt, quyền đã bay tới trước mặt hắn. Vương Tùng Dương gào thét:
"Nồi đâu!"
Lúc này, một cái nồi lớn có đường kính chừng 2m đột nhiên xuất hiện ở giữa Nhâm Tiểu Túc cùng Vương Tùng Dương.
Một tiếng rầm vang lên, thiết giáp đánh một quyền lên nồi. Âm thanh vù vù chấn bay Vương Tùng Dương theo hướng ngược lại!
Vương Tùng Dương và nồi đâm thủng bức tường phía sau. Tường bị đụng tới sụp, hắn ho ra một ngụm máu:
"Ngươi có còn là người không?"
Đây không phải một câu mắng, mà hắn thật sự cảm thấy, khả năng Nhâm Tiểu Túc đã siêu thoát, không còn là người bình thường nữa rồi!!!
Nói xong, Vương Tùng Dương thừa dịp Nhâm Tiểu Túc đang bị chấn động thì cố đứng dậy chạy vào trong một hẻm nhỏ.
Một người trung niên đang ngồi trong nhà nhìn lỗ thủng trên thường, ngơ ngác thấy được thiết giáp lấp lóe ánh kim loại dưới màn mưa đêm…
Khi hắn thấy thiết giáp thì Nhâm Tiểu Túc bên trong thiết giáp cũng đứng từ xa nhìn hắn.
Người trung niên nuốt một ngụm nước miếng:
"Con mẹ nó."
Nhâm Tiểu Túc lấy một khối vàng ném về phía người trung niên, tiếp tục đuổi theo Vương Tòng Dương.
Lúc này Vương Tùng Dương đã cảm thấy có chút không đúng. Dựa theo thực lực của Nhâm Tiểu Túc mà nói, khi đối phó hắn căn bản không cần mặc thiết giáp.
Với sự hiểu biết của Vương Tùng Dương dành cho Nhâm Tiểu Túc. Kỳ thật hai bên đã sớm không cùng một tầng lớp. Đối phương muốn bắt hắn không cần phiền toái như vậy.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc nhất định có mục đích khác.
Năng khiếu lớn nhất từ trước đến nay của Vương Tùng Dương không phải năng lực siêu phàm mà là tự hiểu lấy mình.
Lúc trước khi gặp được Lý Thần Đàn, hắn đã sớm chạy trốn. Trong Thánh sơn, ở hàng rào 73, vừa thấy Nhâm Tiểu Túc, hắn cũng dông nhanh.
Nếu Vương Tùng Dương tự đại, hắn đã không thể sống lâu như vậy.
Thế nhưng hắn nghĩ mãi không rõ, Nhâm Tiểu Túc làm vậy đến cùng là vì cái gì?
Nghĩ mãi không rõ cũng không sao, bây giờ chuyện hắn cần làm là liều mạng chạy trốn, không còn lựa chọn nào khác.
Vương Tùng Dương xuyên qua thành trấn. Khi quay đầu nhìn lại, hắn đã không thấy Nhâm Tiểu Túc đâu nữa.
Đổi thành người bình thường, e rằng sẽ thả lỏng, an tâm hơn. Thế nhưng Vương Tùng Dương thì khác, hắn biết Nhâm Tiểu Túc nhất định vẫn còn đuổi theo mình.
Sau một khắc, sắc mặt Vương Tùng Dương đại biến, vì hắn thấy thân ảnh đeo mặt nạ bạc đứng đối diện mình.
Vương Tùng Dương quay đầu lại, Nhâm Tiểu Túc đã bỏ lớp thiết ra, mặc áo choàng đen đứng lặng trong mưa.
"Đại ca, đến cùng ngươi muốn làm gì a… "
Vương Tùng Dương phát hoảng:
"Mấy năm nay ta sống không dễ, cả hai đều là người trưởng thành, thông cảm một chút được không!"
"Lúc trước ngươi dẫn theo thổ phỉ đánh lén Hà Cốc của ta, sao không nghĩ tới ngày hôm nay?"
Nhâm Tiểu Túc cười híp mắt hỏi.
Vương Tùng Dương không phải người khoanh tay chịu chết, một đoàn tàu hơi nước 5 khoang xuất hiện giữa Nhâm Tiểu Túc và lão Hứa, phá vỡ kiến trúc ven đường tạo ra một con đường khác cho Vương Tòng Dương!
Khi đoàn tàu hơi nước chạy tới bên người, Vương Tùng Dương nắm lấy tay vịn nhảy lên tàu.
Nhâm Tiểu Túc nhíu lông mày, không ngờ hồi lâu không gặp, đoàn tàu hơi nước của Vương Tòng Dương từ 4 khoang đã thành 5 khoang.
Vương Tùng Dương cố gắng khống chế đoàn tàu hơi nước cố gắng không va vào nhà dân hai bên.
Thế nhưng kiến trúc nơi này khá hẹp, đoàn tàu lại đang chạy tới tốc độ nhanh, khống chế khó lòng chặt chẽ được.
Ầm ầm vài tiếng, đoàn tàu cọ qua một loạt nhà dân.
Một đôi vợ chồng đang thân mật trong nhà, vừa mới ôm nhau nằm dài ra thì phát hiện tường nhà đã không còn.
Hai người ngơ ngác nhìn ra ngoài thì thấy đoàn tàu hơi nước thứ hai đang chạy bên ngoài, mưa to rơi lên tàu văng sang hai bên.
Bọn họ thậm chí còn thấy một người mặc áo choàng đen hô to: Đừng… Ra… Ngoài!
Vốn đoàn tàu hơi nước đụng phải chướng ngại sẽ khiến người điều khiển bị thương. Việc đụng sập nhà thế nào, nếu là trước kia e rằng hộc máu là chuyện hiển nhiên.
Nhưng bây giờ, Vương Tòng Dương trực tiếp chắn nồi ở phía trước để hóa giải khuyết điểm này…
Một màn này khiến Nhâm Tiểu Túc nhìn đến ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ đoàn tàu và nồi đã được Vương Tùng Dương tạo thành tổ hợp kỹ năng này? !
Tiếng còi báo chói tay bắt đầu vang lên trong thành trấn. Hai đoàn tàu một trước một sau gào thét trong mưa. Động tĩnh to lớn đánh thức tất cả thuộc dân tại đây. Nhóm Vu Sư của Winston cũng chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận