Đệ Nhất Danh Sách

Chương 424: Tập Kích Bến Cảng

Nhâm Tiểu Túc nghe Trương Tiểu Mãn nói thế, hai mắt sáng lên:
- Nếu ngươi thấy họ như thế khó chịu thì chúng ta cũng có thể gọi như vậy mà.
- Đúng ha.
Trương Tiểu Mãn bỗng hưng phấn:
- Danh hiệu của ta là Sát Phi Ưng!
- Của ta là Sát Tông Thị! Phó Nhiêu, bây giờ ngươi nằm trên cán như người thực vật, vậy gọi ngươi là Thực Vật đi!
Phó Nhiêu nằm trên cán nhất thời nổi giận:
- Mắc gì kêu lão tử như người sống thực vật, lão tử không sao cả!
- Bước hai bước ta xem coai!
Phó Nhiêu:
- …
Một đám hán tử Tây bắc cười ha hả, rõ ràng nửa ngày trước còn hô tới chết cũng không chịu, không được cứu người.
Kết quả nửa ngày sau thì xí xoá hết cả.
Đây hẳn là chiến hữu.
Bấy giờ, mọi người nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Tiểu Túc, danh hiệu của ngươi là gì?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lát rồi cười nói:
- Danh hiệu của ta là, Cám Ơn. Về sau các ngươi cứ kêu ta là Cám Ơn là được…
Phó Nhiêu:
- ???
Trương Tiểu Mãn:
- ???
Mọi người phát hiện, vì để họ nói cám ơn hắn, Nhâm Tiểu Túc thật sự không từ bất kỳ thủ đoạn nào, ngay cả danh hiệu mà Nhâm Tiểu Túc cũng không từ, cũng gán ghép như vậy!
Mà Nhâm Tiểu Túc cảm thấy vui muốn chết. Mỗi ngày càng nhiều người gọi hắn, chẳng phải hắn càng có thêm nhiều cảm tạ tệ ư?
Nhâm Tiểu Túc nhìn những người khác:
- Ta vẫn chưa quen thuộc danh hiệu này lắm. Bằng không các ngươi gọi ta hai tiếng để ta làm quen đi…
Kết quả Nhâm Tiểu Túc thấy đám Trương Tiểu Mãn quay đầu đi không thèm để ý tới hắn nữa.
- Này, các ngươi là chiến hữu kiểu gì vậy, gọi biệt danh của ta tí cũng không được hả!?
- Này này, gọi ta mau đi!
Kế hoạch đặt biệt danh của Tiêm Đao Liên cứ thế chết trong trứng nước…
Nhưng không chờ Tiêm Đao Liên đi được bao lâu, họ đã nhận được mệnh lệnh của Chu Ứng Long. Lần này, Chu Ứng Long muốn họ bọc hậu núi Cường Loan, phá hủy bến cảng phía sau nơi đó.
Phía bắc núi Cường Loan là nhánh sông của sông Bắc Vịnh, phá hủy bến cảng là phòng ngừa núi Cường Loan bị đánh hạ, tàn binh bại tướng sẽ theo thuyền chạy trốn.
Nếu muốn thắng trận, không thể để đối phương bảo tồn quá nhiều sinh lực.
Nghe xong mệnh lệnh này, đám Trương Tiểu Mãn bắt đầu tu chỉnh, trực tiếp tiến tới phía đông núi Cường Loan. Chỉ vẻn vẹn một ngày rưỡi họ đã đi hơn 10 ki lô mét tới mục tiêu.
Bấy giờ, hỏa lực rền vang trên núi Cường Loan. Nghe nói tính cả tiếp viện, quân tiên phong đã đánh được 2 hôm. Bất quá, dựa theo những gì Chu Ứng Long nói, e rằng đối phương có thể kiên trì thêm một tuần nữa mới bị tiêu diệt.
Cho nên, Tiêm Đao Liên phải sớm phá hủy đường lui của kẻ địch.
Trương Tiểu Mãn cầm kính viễn vọng quan sát bến cảng từ núi nhỏ bên cạnh:
- Xem chừng đa phần đều đi chiến đấu cả rồi, nơi này chỉ có một ít binh lực đóng quân. Hơn nữa có chút kỳ quái, ngươi nhìn họ khuân đồ lên thuyền đi, cũng chẳng biết đang chuyển cái gì.
- Vậy càng dễ đánh hơn..
Nhâm Tiểu Túc nói.
Bấy giờ, Tiêm Đao Liên nghiễm nhiên không để quân dịch có đẳng cấp thấp hơn mình vào mắt.
Trương Tiểu Mãn nói:
- Không nên chậm trễ. Bây giờ xông lên đi, sau khi đánh được bến cảng thì chúng ta rút lui, tụ hợp cùng Chu doanh trưởng.
Vừa nói xong, đám binh sĩ bên hồ thần sắc vội vàng, vác súng sau lưng toàn lực chuyển đồ.
Tại bến cảnh có 7 chiếc thuyền cỡ trung cập bến, lúc đám Nhâm Tiểu Túc xuất hiện, binh sĩ Tông thị cực kỳ hoảng sợ, không chờ bọn họ kịp phản kháng. Cả đại đội Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu tấn công.
Nhưng vào lúc này, lính liên lạc ở phía sau rống to:
- Đại đội trưởng, Chu doanh trưởng gọi ngươi!
Trương Tiểu Mãn kêu đám Nhâm Tiểu Túc cho nổ thuyền rồi mặt đầy nghi hoặc đi tới. Chẳng phải bây giờ đang đánh trận à, sao lại gọi rồi.
Kết quả liền nghe Chu Ứng Long rống to trong điện thoại:
- Các ngươi tới đâu rồi, đã tới bến cảnh chưa?
Trương Tiểu Mãn đắc ý:
- May mắn không làm nhục mệnh, đang tấn công bến cảng, không phải ngươi bảo muốn nổ chỗ này à?
Lúc này, giọng nói của Chu Ứng Long đã thay đổi:
- Rút lui, rút lui mau, các ngươi nhanh chóng rút lui!
Trương Tiểu Mãn có phần sửng sốt:
- Làm sao, các ngươi không đánh trận à?
- Không phải không đánh, mà là tấn công trận địa núi Cường Loan là vô ích. Đám lão tiểu tử Tông thị thừa dịp chúng ta rút lui khỏi đỉnh núi đã sớm chạy, chỉ lưu lại một ít binh sĩ yểm hộ. Nói không chừng họ đã chạy tới chỗ các ngươi rồi.
Chu Ứng Long quát.
Trương Tiểu Mãn tê da đầu:
- Cái tên Chu Ứng Long này! Chuyện này sao ngươi không nói sớm một chút!
Nói xong, Trương Tiểu Mãn cúp máy, rống to:
- Mau thu dọn đồ đạc, rút lui!
Thế nhưng vừa nói xong, họ liền nghe tiếng kêu gào mất trật tự!
Ai ngờ chuyện này sẽ xảy ra đâu. Chẳng phải Chu Ứng Long nói sau một tuần nữa núi Cường Loan mới tan tác mà, sao lại chạy tới sớm như vậy?
Họ không biết, đội cơ giáp của Khánh thị tập kích sống Bắc Vịnh nhanh như chớp, chưa được bao lâu đã cưỡng ép vông hãm nơi đó. s
Cũng chính vì việc này, quân coi giữ núi Cường Loan hoảng hồn. Họ không biết Khánh thị đã đánh xong Bắc Vịnh, sợ đối phương sẽ quay đầu đánh mình.
Mà phía bên đại bản doanh của Tông thị cũng chẳng biết Khánh thị tới đây làm gì, cứ tưởng đối phương sẽ phát động chiến tranh toàn diện với Tông thị. Ai ngờ đại đội cơ giáp đánh xong Bắc Vịnh liền rời đi.
Tông thị cũng không muốn trở thành Lý thị thứ 2, chẳng phải trước kia Lý thị cũng bị hạ như thế đó à!
Cho nên, Tông thị quyết định co rút phòng tuyến, xem thử động thái của Khánh thị trước rồi tính tiếp.
Nhưng như vậy lại khổ Tiêm Đao Liên, hiện tại chỉ sợ họ muốn chạy cũng không còn kịp. Nhất thời Trương Tiểu Mãn quay đầu lại, vừa hay lại thấy Nhâm Tiểu Túc dẫn theo mấy binh sĩ Tiêm Đao Liên ném thuốc nổ vào khoang thuyền. Bấy giờ 6 chiếc thuyền hạng trung đã trở thành hỏa cầu to lớn, hừng hực bùng cháy, tạo thành ráng đỏ nổi bật trên mặt sông.
Trương Tiểu Mãn nóng nảy
- Đừng nổ, đừng nổ nữa, chừa lại một chiếc!
Mắt thấy thủ binh Cường Loan sắp tới bến cảnh, số lượng ít nhất cũng là binh sĩ của cả một doanh. Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Sao thế?
- Lên thuyền, lên thuyền! Chúng ta ngồi thuyền chạy trốn!
Trương Tiểu Mãn quát.
Bất giờ, Tiêm Đao Liên chỉ còn đường lui này mà thôi. Những đường lui khác đều bị Tông thị chặn cả rồi!
Binh sĩ Tông thị ở phía xa thấy thuyền đã bị nổ, nhất thời lâm vào tuyệt vọng. Có người giơ súng máy hạng nặng bắn qua thuyền của đám Nhâm Tiểu Túc. May mắn sức giật khiến đạn bay lên trời, chỉ có 1 người trong số họ bị trúng đạn bắn mà thôi.
Trương Tiểu Mãn hô to:
- Có ai biết lái thuyền không?
- Cứ điểm 178 nào có thứ này, đâu ai biết lái đâu.
Tiêu Tiểu Thần thầm nói.
Trương Tiểu Mãn chui vào buồng nhỏ trên thuyền:
- Không biết cũng phải lái, bằng không chúng ta chết chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận