Đệ Nhất Danh Sách

Chương 454: Không Thể Nói

Có tướng lãnh đã lùi khỏi tiền tuyến, thảo luận chiến sự ở sa mạc. Lúc trước, bọn họ cũng không biết chuyện này.
Cũng có người không thấy Hứa Hiển Sở nhưng hơn 100.000 binh sĩ hành quân, đâu biết họ sẽ đi nơi nào. Trương Cảnh Lâm lại sai hơn 10 đội binh sĩ ra ngoài làm việc, cho nên mọi người cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Mãi tới hôm nay họ mới biết, thì ra Hứa Hiển Sở đã đi tới sa mạc Tây bắc!
Bấy giờ, Vương Phong Nguyên bưng thau cơm bước vào nhà ăn. Lâm Dự Trạch vừa múc cơm cho đối phương vừa vui vẻ hỏi:
- Thấy ta diễn thế nào?
- Hoàn mỹ…
Vương Phong Nguyên cười ha hả:
- Tư lệnh nói, lần này có thể bắt được Lý Tường, tính ngươi một công.
- Hắc hắc, tiểu tử kia lén lút hỏi ta Tư lệnh ăn cơm nhiều không thì ta thấy kỳ kỳ rồi…
Lâm Dự Trạch múc một muôi thịt lớn cho Vương Phong Nguyên:
- Bất quá may mà thủ đoạn các ngươi cáo siêu. Bằng không đó mãi chỉ là nghi ngờ.
- Không cần khiêm tốn…
Vương Phong Nguyên lắc đầu:
- Cũng do hắn làm ra dị động nên chúng ta mới tìm được mục tiêu.
Bấy giờ, một tướng lãnh tới bên cạnh Vương Phong Nguyên:
- Chắc chắn tên già nhà ngươi đã sớm biết kế hoạch của Tư lệnh. Vậy mà miệng ngươi lại cứng như thế, một chút tiếng gió cũng không lộ ra cho chúng ta.
Vương Phong Nguyên tức giận nói:
- Ai biết các ngươi có phải gián điệp không? Bây giờ ta vẫn còn nghi ngờ trong quân đội còn gián điệp đây này.
Đám tướng lãnh nghe vậy thì buồn nôn nửa ngày. Bất quá họ cũng hiểu cách nói chuyện của Vương Phong Nguyên, sớm không so đo gì với hắn ta nữa.
Lúc Vương Phong Nguyên điều tra gián điệp, thủ đoạn cực kỳ khốc liệt, lục thân không nhận. Hết thảy đều nghe theo lệnh của Trương Cảnh Lâm.
Khi còn ở cứ điểm 178, Vương Phong Nguyên chỉ ru rú ở nhà, ngay cả rượu cũng chẳng đụng vào. Vốn Vương Phong Nguyên có một người vợ, nhưng một đêm đó hắn nói mớ về thông tin tình báo và bị vợ nghe được. Kết quả Vương Phong Nguyên có thể dứt khoát dọn ra ở riêng. Ban ngày mới đi thăm con mà thôi.
Lúc Vương Phong Nguyên dọn ra ở riêng, con hắn chỉ vừa ra đời. Mỗi lần hắn về nhà thăm con, đứa nhỏ đều gọi hắn là chú. Khi đó, Vương Phong Nguyên có nỗi khổ khó nói nhưng vẫn phải chịu đựng. Cứ thế mà cô độc hơn 10 năm trời.
Thỉnh thoảng cấp dưới sẽ thấy Vương Phong Nguyên đứng hút thuốc bên ngoài phòng làm việc. Họ cảm thấy trong lòng vị trưởng quan này cất chứa quá nhiều điều.
Sài Chí Long phụ trách một đội bộ binh hỏi:
- Phong Nguyên, bây giờ việc này cũng không còn là bí mật. Ngươi có thể kể quá trình cho chúng ta nghe không? Lúc trước Tư lệnh nhịn ăn hai ngày khiến chúng ta lo muốn chết.
Vương Phong Nguyên cười như không cười nhìn đám người:
- Hiện tại nói cho các ngươi cũng không sao. Tư lệnh bảo nói được.
Lúc này, việc kể về thắng lợi có thể tăng cao sĩ khí.
Có người nghe Vương Phong Nguyên đáp ứng thì kích động hỏi:
- Ta hỏi tí, Tư lệnh thật sự nhịn ăn 2 ngày hả? Không kêu Lâm Dự Trạch lén đưa tiểu tiểu táo cho hắn?
Vương Phong Nguyên dở khóc dở cười, không ngờ điều đám người này quan tâm là vậy.
Hắn nói:
- Ai bảo khi gặp chuyện khó nghĩ thì Tư lệnh ăn không ngon?
Các tướng lãnh hai mặt nhìn nhau:
- Chẳng lẽ không đúng à?
Vương Phong Nguyên cười nhưng không nói.
Bấy giờ, bỗng dưng các tướng lãnh ý thức được. Thì ra lời đồn này chút là “nút thắt”. Tỷ như đánh bài, ngươi biết mỗi khi đối phương muốn lừa ngươi sẽ sờ mũi, sau đó đợi tới thời điểm thì một kích trí mạng. Thói quen sờ mũi kia sẽ khiến đối phương tự rơi vào cạm bẫy do ngươi sắp xếp.
Đương nhiên, đây cũng là ví dụ đơn giản nhất. Việc Trương Cảnh Lâm gặp chuyện thì khẩu vị không tốt đã truyền trong hàng rào hơn 20 năm nay. Bây giờ mới phát hiện là giả?
Vương Phong Nguyên nói tiếp:
- Lúc Tư lệnh gặp chuyện khó giải, mỗi ngày sẽ hút hơn 2 bao thuốc lá mới là thật.
Kết quả nghe xong lời này, Sài Chí Long chỉ vào Vương Phong Nguyên cười mắng:
- Ngươi lại muốn gài chúng ta. Lúc ta làm lính cần vụ cho Tư lệnh, cao hứng hắn cũng hút được 2 bao thuốc lá đó thôi!
Vương Phong Nguyên nhướng mày:
- Tiết lộ thói quen hằng ngày của Tư lệnh, phạt chép ba ngàn chữ.
Trong chớp mắt, sắc mặt Vương Phong Nguyên thay đổi:
- Vừa rồi cái gì ta cũng không nói a.
Vương Phong Nguyên không để ý tới hán tử nữa, kỷ luật chính là kỷ luật.
Bấy giờ, Sài Chí Long trông như đang khóc tang vậy.
Có người vui sướng trên nỗi đau của người khác, sờ vai Sài Chí Long rồi quay đầu hỏi Vương Phong Nguyên:
- Vậy ngươi nói ta nghe xem, làm sao Tư lệnh phát hiện Tông thị sẽ xuyên qua sa mạc? Không phải Tư lệnh đã ở bên ngoài hơn 10 năm, mới về chưa được bao lâu à? Hơn nữa, lúc trước không ai trong cứ điểm 178 biết chuyện này cả.
Vương Phong Nguyên cười lạnh:
- Kế hoạch này là mấy năm trước đích thân Tư lệnh đưa cho Tông thị. Mãi tới khi Tông thi nhiều lần khiêu khích chúng ta, Tư lệnh mới đoán được đối phương đã thành lập xong căn cứ mà trở về.
Các tướng lĩnh bừng tỉnh đại ngộ. Xem ra tư lệnh ở bên ngoài cũng chẳng nhàn rỗi. Mọi người lại nhìn về phía Vương Phong Nguyên, không ngờ Tư lệnh rời khỏi cứ điểm mà tên này vẫn luôn giữ liên hệ với Tư lệnh. Thế nhưng miệng của tên già này quá chắc nên chẳng ai biết cả.
- Không ngờ tên giờ nhà ngươi không chỉ làm tốt công tác tình báo mà chuyện giấu giếm gì đó cũng có thủ đoạn ghê nhỉ.
Sài Chí Long nói thầm một câu.
Kết quả bấy giờ Sài Chí Long như nhận ra gì đó mà sững sờ…
Vương Phong Nguyên ngồi trên ghế của phòng tình báo đã hơn 10 năm. Cả ngày hắn luôn nói với bên ngoài là thu thập tin tình báo rất khó, những năm gần đây mới bắt đầu đỡ hơn. Thế nhưng mọi người không biết đỡ hơn là đỡ hơn chỗ nào.
Cả đám luôn lén lút giễu cợt Vương Phong Nguyên, bảo hắn xem phòng tình báo của cứ điểm 178 là chỗ dưỡng lão. Nhưng qua hôm nay, xem ra Vương Phong Nguyên và Tư lệnh đã mưu tính sâu xa. Nếu Vương Phong Nguyên không có năng lực thì chẳng phải Tư lệnh nên sớm cắt chức hắn rồi à?
Trương tư lệnh đâu phải người hàm hồ khi làm việc?
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Vương Phong Nguyên cũng không còn như trước.
Cho nên, kế hoạch xuyên qua sa mạc là Trương Cảnh Lâm đưa cho Tông thị? Chẳng lẽ từ rất lâu trước kia, Trương tư lệnh đã nghĩ tới chuyện tiêu diệt Tông thị rồi ư?
Cơ mà khi đó Tư lệnh vẫn không về cứ điểm 178. Mọi việc đều để Vương Phong Nguyên một mình xử lý?
- Chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Có người hỏi.
Vương Phong Nguyên nhớ lại:
- Ta cũng chẳng nhớ nữa.
Một đám tướng lãnh bên cạnh bĩu môi. Ngươi không nhớ mới là lạ, có quỷ mới tin!
Bất quá bấy giờ có tướng lãnh hỏi:
- Phong Nguyên, hẳn ngươi đã sớm biết Nhâm Tiểu Túc là người được đề cử à? Nói cho chúng ta một chút đi.
Vương Phong Nguyên nghĩ nghĩ:
- Bây giờ vẫn chưa thể nói.
- Vì hắn đang lâm vào hiểm cảnh à? Ta nghe nói hắn tới hàng rào 146 một mình, thật không?
Sài Chí Long hỏi.
- Thật…
Vương Phong Nguyên cũng không giấu, chung quy ngay cả Tông thị cũng biết chuyện này rồi.
Sau đó lại nghe Sài Chí Long nói thầm:
- Tiểu tử này trâu bò ghê nhỉ, dám một mình tới hàng rào 146? Vậy hiện tại hắn làm gì? Ngươi có bảo nhân viên tình báo phương bắc giúp hắn không?
Vương Phong Nguyên lắc đầu:
- Không nói được.
Đến lúc này, chuyện cần nói đã nói xong. Còn lại toàn bộ đều không thể tiết lộ. Tướng lãnh bên cạnh Vương Phong Nguyên dần tản đi. Họ cần nghỉ ngơi và hồi sức. Chiến trường phương bắc cần họ. Tuy thắng lợi đã ngay trước mắt nhưng họ vẫn chưa chiếm được hàng rào nào của Tông thị cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận