Đệ Nhất Danh Sách

Chương 811: Trảm Thủ

Tới nửa đêm hàng rào vẫn chưa khôi phục sự an tĩnh, Nhâm Tiểu Túc cách bức màn nhìn ra ngoài biệt thự.
Lần này hắn xác định Bùi Văn Cẩm rời đi thật sự đã dẫn theo tất cả cọc ngầm.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa an lòng thì căn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận đứng bên ngoài thì không khỏi vui vẻ.
Hơn nửa đêm đối phương chủ động tới tìm hắn, chẳng lẽ muốn thức trắng đêm nói chuyện lý tưởng nhân sinh?
Nhâm Tiểu Túc vừa chuẩn bị nói gì đó, Dương Tiểu Cận đã thuận tay bịt miệng hắn lại.
Chỉ thấy Dương Tiểu Cận lấy một tờ giấy ra, lung lay trước mặt Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc thấy trên giấy viết ba chữ máy nghe trộm.
Nhâm Tiểu Túc ngây người một lúc thì đối phương buông lỏng tay, quay về phòng ngủ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn vào trong phòng.
Thú thật hắn chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp nên không có sự nhạy bén trong nghiệp vụ trinh sát như Dương Tiểu Cận và Chu Nghênh Tuyết.
Nhâm Tiểu Túc tìm nửa ngày vẫn không thấy máy nghe lén đâu cả.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc có phần cảm khái, tổ chức tình báo của Khổng thị đúng là đủ âm trầm.
Một người so với một người càng thêm nham hiểm.
Lúc trước Chung Trăn cho người lén giám sát họ, lần này Bùi Văn Cẩm lợi hại hơn, mượn việc hàng rào gặp chuyện không may lấy lý do trắng trợn điều tra biệt thự.
Vốn mọi người cứ tưởng như thế là xong.
Kết quả cuối cùng lại để thủ hạ vào lắp máy nghe trộm, e rằng đây mới là mục đích chính của Bùi Văn Cẩm.
Vừa rồi Bùi Văn Cẩm cũng lục soát mấy chiếc xe bên ngoài, trong đó nhất định cũng đã bị lắp đặt máy nghe lén.
Đây đúng là không cho người ta nói chuyện mà.
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ, họ không thể nào tháo máy nghe trộm ra được, bằng không sẽ bị đối phương nghi ngờ.
Chung quy một đám bác sĩ sao có thể phát hiện trong nhà bị lắp máy nghe trộm chứ?
Bình minh, mọi người chuẩn bị vấn đề cho Hội nghị giao lưu.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận thừa dịp đi dạo trong sân.
Hai người đi tới một nơi không có máy nghe trộm, bấy giờ giờ Nhâm Tiểu Túc mới yên tâm nói:
- Hôm qua chuyện đó là ta làm.
Ta đã nhận được lời nhắn của đại lừa dối, thế nhưng muốn cứu Vương Uẩn thật sự rất khó.
- Khó thế nào?
Dương Tiểu Cận hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nói đại khái về tình huống cho Dương Tiểu Cận nghe.
Kỳ thật cứu một mình Vương Uẩn thì không khó, khó ở chỗ làm sao có thể vừa cứu Vương Uẩn vừa cứu được 200 anh em của hắn kia kìa.
Dương Tiểu Cận hỏi:
- Chất nổ ở cửa ngươi tính giải quyết thế nào? Ngươi có kế hoạch gì chưa?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi nghĩ xem, tìm thuốc nổ chúng ta cũng không biết cách tháo gỡ.
Bắt đối phương rồi ép hắn vô hiệu hóa thuốc nổ rất phiền.
Hay là chúng ta giết chết trưởng qua đó, đợi trưởng quan mới nhậm chức cần một khoảng thời gian.
Nhiêu đó cũng đủ để chúng ta vào cướp ngục.
Về phần cổng ngục gì đó căn bản không là vấn đề với Hắc đao.
Cho tới giờ phút này, thứ duy nhất hắn phải tốn sức chém đứt cũng chỉ có Kim Cô Bổng của Trần Lục Tại mà thôi.
Dương Tiểu Cận nghe cách của Nhâm Tiểu Túc thì không nói gì, nhưng về sau tỉ mỉ suy nghĩ nàng cũng cảm thấy rất khả quan…
Dương Tiểu Cận lại hỏi:
- Vậy còn hai trăm người khác thì sao?
- Ta nghĩ thế này…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi nghĩ thế nào.
Xông vào ngục giam cứu hơn 200 người sẽ trở thành mục tiêu lớn cho kẻ địch.
Hay chúng ta nghĩ cách hủy cả hàng rào đi, đợi khi hàng rào loạn một đoàn thì chúng ta sẽ trở thành mục tiêu nhỏ hơn.
Dương Tiểu Cận yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Nàng thầm nhủ trong lòng, Vương Thánh Tri kêu Nhâm Tiểu Túc tới ám sát Khổng Đông Hải hẳn chưa từng nghĩ Nhâm Tiểu Túc còn có thể cho hắn kinh hỉ lớn như thế…
Vương Thánh Tri chỉ lo giết Khổng Đông Hải, kết quả Nhâm Tiểu Túc lại nghĩ cách phá hủy cả hàng rào!
Dương Tiểu Cận không thể không thừa nhận, Nhâm Tiểu Túc nói cũng có đạo lý nhất định….
Chỉ là, họ muốn hủy hàng rào thì nên hủy từ đâu đây?
…..
Cùng lúc đó, kỵ binh tinh nhuệ đang trèo đèo lội suối trong rừng ở phương bắc Khổng thị.
Lúc này sơn mạch yên tĩnh không có binh sĩ đồn trú của Khổng thị.
Sơn mạch khá hiểm trở mà xung quanh núi còn có ba ngọn đồi nhấp nhô, địa hình nhấp nhô vô cùng khó di chuyển.
Địa thế trong núi lại nhấp nhô đáng sợ vô cùng.
Đừng nói đội cơ giới không cách nào đi qua mà ngay cả bộ binh cũng chưa chắc làm được.
Trừ phi đây là một đội tác chiến cấp T4 trở lên.
Trước kia Khổng thị từng đặt một cửa khẩu ở đây vì sợ binh sĩ của Hỏa Chủng có tố chất thân thể cường đại, sẽ vượt qua được nơi này.
Về sau Khổng thị rút lui.
Không phải họ khinh thường Hỏa Chủng mà họ phát hiện chặn đường ở đây chẳng được gì.
Đám nhân viên đó như con khỉ mà binh sĩ của Khổng thị thì cồng kềnh như trâu, không cách nào phát huy hiệu quả ưu thế của súng đạn.
Cho nên Khổng thị quyết định rời khỏi đây, bố trí công sự phòng ngự ở ngoài bình nguyên.
Chỉ cần Hỏa Chủng vừa rời khỏi sơn mạch, hàng rào 32 của Khổng thị lập tức sẽ phải đối mặt với sự tiến công thần tốc của đối phương.
Thế nhưng hiện tại binh sĩ trèo đèo vượt suối của Hỏa Chủng có trên mấy trăm người.
Tuy trên lưng đeo ba lô nặng trịch nhưng di chuyển chẳng khác nào đi trên đất bằng.
Giải thuyết mà Khổng thị từng nghĩ tới đã thành sự thật, Hỏa Chủng xác thật có một chi đội binh sĩ, toàn bộ đều được cấu thành từ thành viên T4.
Hơn nữa mục tiêu của họ căn bản không phải hàng rào 32 mà chi đội đang đi trong đường núi lại vòng một vòng lớn, tránh mặt phòng tuyến bên ngoài, tiến quân thẳng tới hàng rào 31.
Nhiệm vụ của những người này không phải nhổ trại công thành mà là giết người.
Tựa như sự đánh giá cao của Khánh Chẩn về chiến binh nano, cá thể cường đại muốn dùng được trên chiến trường chính thật sự rất ngu xuẩn.
Vì như thế sẽ khiến giá trị từng giá trị suy yếu.
Tốc độ tiến quân của đội quân Hỏa Chủng này cực nhanh, dù không có bất kỳ phương tiện giao thông nào thì mỗi ngày vẫn có thể hành quân được 180 ki lô mét .
Phải biết, binh sĩ bình thường hành quân trong rừng cũng chỉ chừng 40 ki lô mét một ngày.
Dù có tăng tốc thì cơ bản cũng chỉ 70 ki lô mét một ngày.
Đối với chiến tranh mà nói, tốc độ hành quân như thế thật sự là rất nhanh.
Cùng với đội quân trảm thủ này, binh sĩ chủ lực của Hỏa Chủng cũng rục rịch ở phía sau.
Chỉ cần phía nam tuyên bố hành động trảm thủ thành công, chiến tranh của Khổng thị và Hỏa Chủng lập tức bạo phát toàn diện!
Bấy giờ, một người mặc áo đen đứng trên ngọn núi, im lặng ngắm nhìn đội quân trảm thủ đi ngày càng xa.
Hắn cười khàn, nói:
- Con người sao có thể hòa bình sống với nhau.
Các ngươi nói đúng không?
Phía sau lưng hắn là vài đầu vật thí nghiệm màu xám đang leo lên vách núi, tiếng gầm gừ như trả lời câu hỏi của Vương Duẫn Hứa.
Đám vật thí nghiệm này khác với vật thí nghiệm mà người Trung Nguyên từng thấy.
Chúng tới từ ngục giam cực hàn tại phương bắc, được vu sư mặc áo bào đen là Vương Duẫn Hứa biến thành quân đội của mình, chẳng khác nào một hạt giống ôn dịch mà thần linh gieo xuống nhân thế.
Bất quá muốn trở thành vật thí nghiệm không dễ, hơn mấy ngàn tù nhân chỉ cho ra được chừng vài chục vật thí nghiệm mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận