Đệ Nhất Danh Sách

Chương 410: Vũ Khí Thứ Hai Đã Được Mở

Trương Cảnh Lâm nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế thì nở nụ cười:
- Nói rất hay, dũng cảm cũng như vậy.
Kỳ thật Trương Cảnh Lâm không biết, đối với Nhâm Tiểu Túc, việc giúp tất cả Tiêm Đao Liên còn sống là một giai đoạn trong quá trình báo thù của Nhâm Tiểu Túc.
Nó đại biểu việc Nhâm Tiểu Túc có tư cách bảo vệ người khác hay không.
Những người được Nhâm Tiểu Túc bảo vệ đã bị Tông thị hủy diệt hầu như không còn, dẫn tới khi Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại nguyện cảnh tốt đẹp kia, hắn không khỏi hoài nghi bản thân có thể bảo vệ người khác tại loạn thế này chăng.
Cho nên, hắn thậm chí còn xem việc bảo vệ Tiêm Đao Liên là một nhiệm vụ của bản thân. Chỉ khi Tiêm Đao Liên hoàn hảo không hao tổn, hắn mới có tư cách đi tới Trung Nguyên tìm người thân, tiếp tục bảo vệ bọn họ trong loạn thế này.
- Ta thấy được trên người ngươi có mâu thuẫn và giãy giụa…
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói:
- Hoàn toàn giống ta hồi còn trẻ. Khi đó mọi người kêu ta cầm súng, nói phải làm hán tử cầm súng trên chiến trường chứ đừng là binh y tế bỏ đi. Có lúc ta hoài nghi liệu sự kiên trì của ta có chính xác không, có phải ta nên cầm súng anh dũng chiến đấu cùng với họ.
Trương Cảnh Lâm nói tiếp:
- Lúc ấy tanghĩ, bằng không cứ nương theo loạn thế, hẳn sẽ sống tốt hơn chăng.
- Kết quả thì sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Kiên trì chính là kiên trì, không cần biết có đúng hay không…
Trương Cảnh Lâm nói:
- Không tự chối bỏ bản thân làm gì. Cuộc sống giống như một ngọn nến, từ đầu tới cuối đều phải tỏa sáng.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng lắng nghe. Cuộc sống như một ngọn nến, từ đầu đến cuối đều phải tỏa sáng.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhận ra, Trương Cảnh Lâm gọi hắn tới hẳn là vì đối phương thấy được sự mâu thuẫn cùng giãy giụa trong lòng hắn nên muốn nói những lời này cho hắn nghe.
Trương Cảnh Lâm cười:
- Diệt xong Tông thị, ngươi tính làm gì?
- Tới Trung Nguyên…
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói:
- Tìm đám Tiểu Ngọc Tỷ và Lục Nguyên về.
- Ừ…
Trương Cảnh Lâm hỏi tiếp:
- Có tính quay lại cứ điểm 178 không?
- Ta chưa biết.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa thể trả lời vấn đề này.
- Hẳn ngươi biết vì sao ta an bài ngươi tới Tiêm Đao Liên rồi. Ta sẽ không cản ngươi tới Trung Nguyên, thế nhưng nếu ngươi muốn bảo vệ cái gì đó, thì cứ điểm 178 là lựa chọn tốt nhất cho ngươi.
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Tư lệnh, bây giờ mà ta không ăn tối thì một hồi nữa không còn cơm ăn đâu…
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ, từ lúc tắm rửa xong tới giờ hắn vẫn chưa ăn cơm.

Lúc Nhâm Tiểu Túc đi tới nhà ăn, Trương Tiểu Mãn đã uống tới quay cuồng.
Nhâm Tiểu Túc ngồi ăn cơm mọi người chừa cho hắn. Có điều cớm có rất nhiều, cứ như đám người này sợ hắn ăn không no vậy.
Trương Tiểu Mãn lôi kéo Nhâm Tiểu Túc uống rượu. Kết quả Nhâm Tiểu Túc sống chết cũng không chịu uống. Trương Tiểu Mãn thấy thế lập tức quay đầu tìm người khác.
Uống một hồi, bỗng nhiên Trương Tiểu Mãn ôm Tiêu Tiểu Thần bên cạnh nói:
- Ngụy Vân Lâm, ta nhớ ngươi lắm.
Tiêu Tiểu Thần vội đẩy Trương Tiểu Mãn sang một bên, cười mắng:
- Nhớ vợ à.
Có người vừa uống rượu vừa cười nói với Trương Tiểu Mãn:
- Vợ ngươi gả cho ngươi đúng là bông hoa lài cắm bãi phân trâu mà.
Trương Tiểu Mãn hơi tỉnh rượu, không vui nói:
- Nếu nàng là hoa tiên, bò cũng chẳng thèm ị nữa!
- Bớt được tiện nghi còn khoe mẽ đi. Còn chưa nhìn thấy mặt mũi đứa bé thế nào mà cũng mạnh miệng cho được…
Tiêu Tiểu Thần cười nói.
Lúc này, phòng ăn huyên náo vô cùng, Nhâm Tiểu Túc như người ngoài cuộc. Giúp Tiêm Đao Liên sống sót toàn đội là chấp niệm của hắn. Nhưng cho tới nay, hắn vẫn không toàn tâm toàn ý với Tiêm Đao Liên.
Đối với cứ điểm 178 cũng thế.
Người phụ trách nhà ăn Lam Dự Trạch khoanh tay nhìn Tiêm Đao Liên cười giỡn rồi nói với đầu bếp bên cạnh:
- Nhìn thấy không, đây là đoàn quân anh hùng của chúng ta đấy. Hai trận chiến dịch đều do họ đánh, hơn nữa cả hai đều thắng.
- Lâm lão đại, thiếu niên ngồi ăn cơm cũng là người của Tiêm Đao Liên hả. Sao ta cảm thấy có vẻ không thích sống chung với người khác?
Có người nói thầm.
Lâm Dự Trạch đưa mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc yên lặng ăn cơm, phảng phất như ở ngoài hết thảy xáo động:
- Chẳng phải hắn là Nhâm Tiểu Túc kia à?
- Là mãnh nhân Nhâm Tiểu Túc trong truyền thuyết đó hả? Nghe nói Tiêm Đao Liên có thể đánh hạ Thập Xuyên, một nửa công lao đều là nhờ hắn. Cơ mà trông thiếu niên gầy yếu kia không giống trong lời đồn!
Kết quả vào lúc này, Trương Tiểu Mãn say khướt đi tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, cầm thật chặt tay trái thiếu niên:
- Huynh đệ! Nếu không có người, lần này chắc các huynh đệ không thể về. Ta lần nữa cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi!
Sau đó đám Lâm Dự Trạch há hốc mồm nhìn Trương Tiểu Mãn rầm một cái quỳ uống, mắt thấy sắp dập đầu tới nơi!
Đúng là khi con người ta xỉn quá thì chuyện gì cũng làm được!
Nhâm Tiểu Túc còn chưa ăn cơm xong đã nhanh chóng kéo Trương Tiểu Mãn lên:
- Ngươi đừng uống nữa!
Có điều hắn vừa kéo Trương Tiểu Mãn lên thì tất cả chiến hữu của Tiêm Đao Liên đều nhào qua:
- Cám ơn ơn cứu mạng của ngươi!
Mọi người trong phòng đều chứng kiến một màn này, mà điều Nhâm Tiểu Túc không ngờ tới là, thanh vũ khí thứ 2 của hắn lại được mở khóa dưới tình huống này.
Đám hán tử Tây bắc uống say nên không ngừng nói cám ơn. Một hơi nói bảy tám lần cũng không thấy tốn sức, mỗi lời cám ơn đều là chân tâm thật ý.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, có nên bỏ một ít rượu vào không gian không, đợi sau này rảnh rỗi lại tìm đám Tiêm Đao Liên uống một bữa…
Cung điện thông báo:
“Số lượng cảm tạ tệ đã đủ quyền hạn mở khóa vũ khí, có giải tỏa không?”
Nhâm Tiểu Túc thở sâu:
“Giải tỏa!”
Lúc này, trong cung điện phát sáng. Trên vách tường của cung điện có một cửa hàng trưng bày, một ô vuông hình chữ nhật dần sáng lên, khói đen dần tan đi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn vào ô vuông trưng bày kia, thấy trong đó là một cây súng ngắm màu đen to lớn.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng suy đoán rất lâu, có thể nào thanh vũ khí thứ 2 là thanh đao? Hoặc thanh kiếm? Hoặc một cây dung?
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không ngờ, đó lại là một cây súng ngắm.
Điều càng khiến hắn ngạc nhiên hơn là, giống như Hắc đao, trên lưng Ảnh tử xuất hiện một cây súng bắn tỉa.
Hai thứ tưởng chừng không liên quan tới nhau nay đặt chung một chỗ lại nảy sinh ra phản ứng lạ.
Hai cây súng bắn tỉa cùng hai thanh Hắc đao.
Sau khi khói đen tản đi, trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự hiểu được cách sử dụng súng. Tầm sát thương 2800m, không cần đạn, đạn có sẵn trong đó. Thậm chí còn có thể đổi sang tên lửa hoặc đạn xuyên giáp.
Phải biết rõ, súng ngắm có tầm sát thương cao nhất chỉ là 2300m mà thôi.
Cái gọi là tầm sát thương nghĩa là trong khoảng bắn, nếu không có gì đặc biệt đạn sẽ không bị rớt.
Nếu có tài thiện xạ và mục tiêu rõ thì muốn bắn xa hơn cũng được.
Tỷ như súng ngắm có tầm bắn xa nhất là 2300, nếu đánh xa hơn có thể bắn được tới 2475m.
Nhâm Tiểu Túc thầm thăm dò loại súng này trong đầu, hắn chợt phát hiện có một loại đạn hắn chưa từng gặp qua.
Dưới tình huống bình thường, viên đạn chia ra đại khái làm vài loại như màu trắng, màu đỏ, màu xanh lá, màu đồng, màu cam.
Tương ứng với các loại như đạn chì, đạn xuyên giáp, đạn lửa và pháo sáng.
Thế nhưng viên đạn mày đen này là sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận