Đệ Nhất Danh Sách

Chương 419: Nhân Sinh Như Vở Kịch

Trương Tiểu Mãn vừa đi vừa nói:
- Bộ chỉ huy bên kia phán đoán sai lầm binh lực đồn trú tại đây. Nếu không có ngươi dò đường, chúng ta đâm đầu vào, e rằng cả đội Tiêm Đao Liên đều không còn. Nói tới đây, thật sự cảm ơn ngươi.
“Điểm cảm tạ tới từ Trương Tiểu Mãn, +1!”
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Này cũng không hẳn là công lao của ta. Chủ yếu ta chỉ muốn giải quyết tay súng bắn tỉa kia thôi. Khi ấy chẳng phải chúng ta bị áp chế không ngóc đầu ra khỏi mấy tảng đá được à.
- Không phải không có biện pháp giải quyết tay súng bắn tỉa kia. Mọi người cùng nhau lao ra khỏi mỏm đá. Tầm bắn chỉ hắn chừng hơn ngàn mét. Chúng ta có sáu thanh súng máy hạng nặng, tầm bắn không thấp hơn hắn là bao…
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Vì sao trên chiến trường không có tay súng bắn tỉa liên tục bắn mấy phát? Là vì họ không muốn? Đương nhiên không phải.
- Tay súng bắn tỉa luôn có một ước mơ, được bắn như bắn súng trường vậy. Một phát bắn chuẩn trên chiến trường còn không bằng bắn liên tiếp mấy phát. Nhưng dù tay súng bắn tỉa có giá trị cao tới đây cũng sợ súng máy hạng nặng trong tay binh sĩ. Hỏa lực viễn trình có thể bao trùm ba tay súng bắn tỉa, là thiên địch của họ.
Đây là quy luật được tìm ra vì hi sinh vô số sinh mạng trên chiến trường, cho nên tay súng bắn tỉa không thể bắn liên tiếp nhiều phát. Một kích bắn chết mới là sự ngoan độc của tay súng bắn tỉa. Như hai tay súng bắn tỉa Nhâm Tiểu Túc gặp lúc trước, thuần túy là trinh sát, ngăn cản kẻ địch muốn xâm nhập vòng vây.
Trên chiến trường trực diện, tay súng bắn tỉa chẳng có công dụng gì cả.
Dựa theo kế hoạch nguyên bản của Trương Tiểu Mãn. Tay súng bắn tỉa chặn đánh họ từ trên sườn núi, thế nhưng Trương Tiểu Mãn có dũng khí tránh sĩ cắt cổ tay, trực tiếp lao ra khiến đối phương trở tay không kịp.
- Nhưng như thế sẽ chết không ít người.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Chết thì chết chứ sợ cái gì, chiến tranh có ai mà không chết…
Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở:
- Được chết trên chiến trường là ước muốn của Trương Tiểu Mãn ta.
Chiến tranh sao có thể không có người chết là câu nói cửa miệng của Trương Tiểu Mãn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, trong lần truy đuổi tay súng bắn tỉa kia, Nhâm Tiểu Túc làm thế là vì bảo toàn mọi người trong Tiêm Đao Liên, đây là chấp niệm của hắn.
Mặc kệ ý nghĩ này có ấu trĩ hay không, hắn vẫn muốn thực hiện. Phảng phất như nếu Tiêm Đao Liên có người chết sẽ chứng tỏ hắn không xứng để bảo vệ bất kỳ thứ gì trên đời này.
Lúc trước, Trương Tiểu Mãn nói, chiến tranh sao có thể không có người chết, Nhâm Tiểu Túc đã bảo, không thử làm sao biết.
Không biết sau này ra sao, nhưng ít nhất lần này Nhâm Tiểu Túc đã thành công.
Trương Tiểu Mãn nhìn Nhâm Tiểu Túc, chân thành nói:
- Ngươi đừng nói ta nữa. Ngươi cũng không thể một mình mạo hiểm. Mọi người có cùng một mạng, chúng ta không thể núp sau lưng ngươi.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc kiên trì nói:
- Ta sẽ giúp các ngươi sống sót.
Trương Tiểu Mãn cảm thấy có phần không đúng, sao trông Nhâm Tiểu Túc giống Đại đội trưởng hơn cả hắn nữa…
Bất quá bây giờ vấn đề mới bắt đầu hiển lộ. Nếu tình báo của mọi về vùng nói này mà sao, đường này đi sẽ không thông rồi. Thế nhưng Chu Ứng Long đã giao nhiệm vụ cho họ, phải nổ cầu Bắc Vịnh, nhiệm vụ này làm sao mà hoàn thành.
- Cầm địa đồ tới đây, chúng ta tìm đường vòng đi tới sông Bắc Vịnh…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Bây giờ chúng ta cách sông Bắc Vịnh chừng 200 ki lô mét. Mắt thấy nhưng sờ không tới, đúng là gấp muốn chết mà.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta vẫn luôn rất ngạc nhiên. Vốn việc này nên để người của phòng trinh sát làm, sao lại đến tay Tiêm Đao Liên chúng ta?
Nghi hoặc này đã tồn tại trong lòng Nhâm Tiểu Túc đã lâu. Theo hắn, việc thẩm thấu, bôn tập, nổ cầu này là của phòng trinh sát, sao lại thành nhiệm vụ của Tiêm Đao Liên?
Dù Trương Cảnh Lâm cho hắn đi làm ô sinh cũng không thể làm tới mức không hợp lẽ thường như vậy chứ.
Trương Tiểu Mãn nhìn Nhâm Tiểu Túc, giải thích:
- Lúc này, quân tiên phong cùng Chu doanh trưởng đã rời khỏi căn cứ, đi về hướng đông bắc. Với bên ngoài thì bảo là tụ họp tại trấn Thập Xuyên với chúng ta, thế nhưng sau khi đi qua Thập Xuyên, quân tiên phong sẽ quẹo về hướng bắc, trong 3 ngày mạnh mẽ tiếng công, cưỡng ép chiếm lấy Vịnh Sơn.
- Để làm gì?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu, núi Vịnh Sơn cách sông Bắc Vịnh không xa. Nơi đó có một trụ sở quân sự cỡ nhỏ của Tông thị, thế nhưng địa thế hiểm yếu, rất khó chiếm đánh.
Nơi này xem như điểm phòng ngự tạm thời kế bên sông Bắc Vịnh, canh giữ và bảo vệ con sông này.
- Từ trước tới nay, quân tiên phong và Tiêm Đao Liên của cứ điểm 178 luôn là đội quân dẫn đầu. Cả đoàn quân cùng nhau tiến về phía đông, muốn tạo thành hành động giả là cứ điểm 178 sẽ tấn công hướng đó, tranh thủ thời gian để dựng cầu nổi tại sông Hắc Thạch.
Trương Tiểu Mãn nói.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, bất kể là Tiêm Đao Liên nổ cầu hay quân tiên phong tiến công Vịnh Sơn đều để che giấu ý đồ chân thật, lông giả thành chân.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới một chuyện:
- Lúc còn ở căn cứ, các ngươi có thấy Hứa Hiển Sở không?
- Lão Hứa?
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ:
- Hình như không gặp, chắc là ở lại cứ điểm. Chung quy hiện tại binh lực không đủ, lưu lại một chi binh sĩ chủ lực đóng giữ căn cứ cũng rất quan trọng.
Nhâm Tiểu Túc lặng im, tại sao siêu phàm giả có lực chiến đấu mạnh mẽ trên chiến trường lại bị phái đi đóng giữ cứ điểm 178?
Hắn cảm thấy, Hứa Hiển Sở còn có nhiệm vụ khác.
Cùng lúc đó, lính liên lạc vác máy chạy tới:
- Đại đội trưởng, doanh trưởng có chuyện muốn nói với ngươi.
Trương Tiểu Mãn nhận máy liên lạc liền nghe Chu Ứng Long hỏi:
- Phía các ngươi sao rồi?
Trương Tiểu Mãn báo cáo:
- Dãy núi tại sông Bắc Vịnh có một lượng lớn binh sĩ Tông thị đồn trú. Bây giờ chúng ta đang nghĩ cách đi xuyên qua bằng hướng khác, nhìn xem có thể cho nổ cầu Bắc Vịnh không.
Lại nghe Chu Ứng Long nói:
- Từng giao thủ chính diện chưa?
- Cũng xem như có…
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Nhâm Tiểu Túc đã tiêu diệt hai đại đội du kích của họ. Vừa rồi chúng ta vừa phục kích, đoàn diệt một liên đội. Hiện tại họ đang dùng pháo cối tấn công không khí. Doanh trưởng, thế nào, khiến ngươi nở mày nở mặt chưa?
- Tiểu tử, con mẹ nó, ngươi đừng vội đắc ý.
Chu Ứng Long tức cười:
- Phía chúng ta chưa tới Vịnh Sơn thì lính trinh sát đã quay lại nói, quân đội Vịnh Sơn tới tiếp viện cho sông Bắc Vịnh rồi. Các ngươi đánh trận này, sợ rằng đã kéo binh sĩ chủ lực của Tông thị tới! Để ta xem tiểu tử ngươi hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì!
Trương Tiểu Mãn có chút sửng sốt, nhất thời nóng nảy:
- Vậy doanh trưởng, ngươi mau tiến công Vịnh Sơn đi, kéo binh lực Vịnh Sơn quay lại
- Ta kéo kiểu gì…
Chu Ứng Long tức giận:
- Còn hai ngày nữa chúng ta mới tới Vịnh Sơn. Bất quá nhờ phúc của các ngươi, phía chúng ta tấn công Vịnh Sơn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều…
Nhất thời, sắc mặt Trương Tiểu Mãn xụ xuống. Không quan tâm tình huống là gì, việc quân không nói đùa. Nổ cầu là nhiệm vụ phải làm của họ, cơ mà binh lực tập trung tại đây thì bảo họ đánh kiểu gì.
- Xin lỗi…
Nhâm Tiểu Túc nhìn máy liên lạc vẫn còn hoạt động, nói:
- Đều tại ta, vì ta mới khiến các ngươi lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thế này. Đưa toàn bộ thuốc nổ TNT cho ta, một mình ta tới nổ cầu Bắc Vịnh.
Trương Tiểu Mãn nháy mắt nói:
- Vì ngươi giết hai đại đội và 2 tay súng bắn tỉa à? Đây là ngươi đang nói lời khách khí với chúng ta. Không có ngươi, bây giờ chúng ta đã sớm bị kẻ địch bao vây rồi. Không sao, có chết chúng ta cùng chết. Vì danh dự của cứ điểm 178, đáng giá!
Chu Ứng Long ở đầu bên kia máy liên lạc giận dữ gào thét:
- Lão tử chưa cúp máy, các ngươi diễn kịch cho ai xem hả. Cái gì mà chết cùng chết, diễn như thế cũng chẳng biết xấu hổ. Bớt đóng phim đi, trước các ngươi nghỉ ngơi 2 hôm, đợi lão tử cố gắng hấp dẫn binh lực quay lại Vịnh Sơn, để các ngươi đột phá sông Bắc Vịnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận