Đệ Nhất Danh Sách

Chương 990: Hung Thủ Sau Màn

"Nhất định chúng ta đã bỏ sót tin tức mấu chốt gì đó …"
Vương Uẩn ung dung nói:
"Thiếu soái truyền tin về, trong lúc bọn họ lùng bắt gián điệp.
Có người liên tục bị diệt khẩu, điều này nói rõ chúng ta vẫn chưa tìm được siêu phàm giả sử dụng Bão Tâm Trùng kia."

Lúc này tóc tai Vương Uẩn lộn xộn, đã không còn khí khái hào hùng ngày xưa, hắn đi tới đi lui trong phòng họp, màn hình trên tường đều đã dừng lại, chờ hắn suy nghĩ.
Trương Tiểu Mãn ở bên cạnh nói:
"Nếu không ngươi nghỉ ngơi một chút trước.
Nói thật, chúng ta sợ ngươi chưa xem hết camera thì ngươi đã đột tử rồi.”

Bốn ngày này, binh sĩ hỗ trợ Vương Uẩn đã thay hai đợt, kết quả Vương Uẩn vẫn luôn liên thử ở chỗ này, ăn cũng ăn trong phòng, ngủ cũng vật.
Mặc đồ vốn ngày chưa thay, còn chả thèm đánh răng.
Nếu chỉ dựa vào bộ dáng bây giờ của hắn, căn bản khó lòng nhớ tới bộ dáng giỏi giang lúc trước của hắn.
Thế nhưng, lần này Trương Tiểu Mãn khuyên hắn nghỉ ngơi, Vương Uẩn lại không trả lời, chỉ cúi đầu trầm tư.
Đột nhiên Vương Uẩn ngẩng đầu nói với binh sĩ phụ trách điều khiển băng thu hình:
"Nhanh, ta muốn xem đoạn băng hôm Giang Tự tiên sinh gặp chuyện không may!"
Nói xong, một binh lính nhanh chóng điều khiển hai camera tới chỗ ngã tư Cao Thanh.
Vương Uẩn nhìn màn hình có ánh lửa nhiễu loạn, rất nhiều người đi qua ngã tư đường, tính sơ lược một chút cũng biết dòng người kia chỉ sợ có hơn ngàn người.
Nhiều khuôn mặt như vậy, muốn nhớ từng là chuyện người thường còn chẳng dám nghĩ tới.
Vương Uẩn nhìn qua một lần rồi nói với binh sĩ:
"Tua ngược lại lần nữa!"
Binh sĩ vội vàng làm theo.
Cứ như vậy, Vương Uẩn liên tiếp nhìn đoạn phim này ba lần rồi đột nhiên nói với binh sĩ:
"Ta nhớ ngày hôm qua Thiếu soái từng nói, có người nói cho hắn biết, buổi sáng Giang Tự tiên sinh từng gặp chuyện không may, tua tới đoạn đó!”
Theo lời Vương Uẩn, đó là khoảnh khắc Giang Tự thiếu chút bị biển quảng cáo đập trúng.
Mọi người không biết thời gian cụ thể, chỉ có thể tua ngược lại tới lúc tám giờ sáng, sau đó dần tua tới.
Rất nhanh, Vương Uẩn nhìn thấy dáng người cao ngất của Giang Tự tiên sinh đi ra từ cao ốc hi vọng.
Sau đó có người đi đường mỉm cười thăm hỏi Giang Tự tiên sinh.
Lại sau đó nữa!
Một người người trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đụng phải Giang Tự, Giang Tự ngã sang một bên, biển quảng cáo to lớn rơi xuống bên người Giang Tự.
"Hương Thảo? !"
Vương Uẩn vừa nhìn liền nhận ra vị siêu phàm giả thuộc thế lực của An Kinh Tự này.
Đại lừa dối sửng sốt một chút:
"Đợi một chút, chẳng lẽ là An Kinh Tự làm? Không đúng, ta thấy động tác của hắn, rõ ràng là đang bảo hộ Giang Tự a."

"Đúng vậy, hiện giờ An Kinh Tự đã liên thủ với Vương thị.
Nếu Giang Tự một mực nhằm vào Vương thị, An Kinh Tự sao có thể phản lại mà bảo hộ hắn?"
Vương Uẩn kỳ quái nói.
Một bên P5092 đột nhiên nói:
"Cũng có thể hiểu được, trước đó chúng ta một mực xem Vương thị là kẻ địch, vì Giang Tự chết, hiềm nghi lớn nhất dường như là Vương thị.
Nhưng nếu các ngươi nghĩ lại, có thể Vương thị cũng sợ có người vu oan giá họa cho bọn họ, lo lắng bản thân trở thành đối tượng chỉ trích của ngàn người, từ đó họ hoàn toàn có động cơ bảo hộ Giang Tự."

"Ta muốn xem cảnh bên cạnh trận chiến ngày hôm đó!”
Vương Uẩn hô.
Kết quả, trên màn hình hiện ra cảnh hai người Hương Thảo cùng Đường Họa Long liều mạng muốn chạy tới đại học Thanh Hòa nhưng bị mấy trăm tên sát thủ áo đen cho chặn đường.
Cùng lúc đó, Hương Thảo cùng Đường Họa Long bị thương trong quá trình chiến đấu.
Cuối cùng nhờ Hương Thảo liều mạng, hai người mới có thể thoát khỏi vòng vây của đám sát thủ này.
Những sát thủ đó cũng chính là đám sát thủ truy sát Nhâm Tiểu Túc và bị đoàn diệt
Phòng họp trở nên an tĩnh.
Qua chốc lát đại lừa dối mới hỏi:
"Đây là diễn kịch hay thật sự muốn bảo vệ Giang Tự?"
"Không giống diễn kịch…"
Vương Uẩn nhìn chằm chằm hình ảnh rồi nói:
"Ta phân tích hành động từng tên sát thủ, không có ai nương tay cả.
Thậm chí trong đó còn có người dùng súng bằng nhựa.
Ngươi xem nè, đối phương bị đánh ngã, súng rơi trên mặt đất bị một chiếc xe cán nát.
Súng bình thường sẽ không vỡ, chứng tỏ sát thủ biết Hương Thảo tới nên sớm chuẩn bị sẵn.
Súng bằng nhựa, đạn cũng là đặc chế, các ngươi nhìn phần bụng Hương Thảo bị thương đi, hắn có năng lực điều khiển kim loại, đạn tầm thường căn bản không thể làm hắn bị thương."

Vương Uẩn tiếp tục nói:
"Tua lại đoạn phim Hương Thảo bảo hộ Giang Tự."

Sau đó, Vương Uẩn gắt gao nhìn chằm chằm kia màn hình như đang chờ đợi cái gì đó.
Trên màn hình, Giang Tự rời đi, thế nhưng ánh mắt Vương Uẩn không theo Giang Tự mà tiếp tục quan sát.
Hắn cứ nhìn chằm chằm như thế suốt hai giờ, mà hiện tại trên màn hình đã qua hai tiếng từ lúc Giang Tự tiên sinh gặp chuyện không may.
Trong lúc bất chợt, Vương Uẩn giơ tay hô:
"Ngừng!"
Tất cả mọi người phát hiện Vương Uẩn bắt đầu chuyển động, hắn chỉ vào một nam tử trẻ tuổi mặc đồng phục nhà xưởng trên màn hình:
"Tra một chút, trên người hắn mặc đồng phục của nhà xưởng nào?!”
Đại lừa dối liên hệ với Lạc thành, rất nhanh liền nhận được đáp án:
"Quần áo của công ty cấp nước.”

"Chính là hắn…"
Vương Uẩn ung dung nói:
"Công ty cấp nước của Lạc thành cách nơi này 8 ki lô mét , cách chỗ Giang Tự tiên sinh gặp chuyện không may địa điểm là 9 ki lô mét .
Phân thành hình tam giác trong hàng rào, lúc này đang là giờ làm việc, sao hắn lại đột nhiên tới đây.
Các ngươi từng nghe qua câu này chưa, hung thủ đều sẽ quay lại hiện trường gây án để xem bản thân có an toàn không, hiện trường đã được hung thủ dọn dẹp sạch sẽ chưa.
Đa phần đều vì sợ hãi mà quay lại.”
"Đương nhiên, mấu chốt ở chõ hắn lại cùng lúc xuất hiện ở hai chỗ mà Giang Tự tiên sinh gặp chuyện không may.
Trên đời không có chuyện trùng hợp như thế!"
Vương Uẩn nói:
"Đi theo hắn, ta muốn quan sát quỹ tích hành động của hắn."

Tên này rất cẩn thận, hắn không tới chỗ Giang Tự bị ám sát mà tới nơi gây án đầu tiên.
Lúc này, e rằng tất cả mọi người đều chú ý tới nơi Giang Tự bị ám sát chứ ai chú ý tới chỗ này.
Thế nhưng, e rằng hung thủ không ngờ Vương Uẩn lại có đủ kiên nhẫn để tìm ra đáp án như thế!

Nhâm Tiểu Túc quan sát La Lam thẩm vấn.
Điều khiến người khác dở khóc dở cười là mục tiêu người này lại càng kỳ quá hơn người trước.
Chỉ nghe nam nhân đối diện hét lên như bị bệnh:
"Ta chỉ nhận có một hũ khoai mì mật ong mà các ngươi lại bắt ta tới đây thật á hả?!”
Người này là nhân viên của sở giao thông.
Cơ mà thứ hắn nhận đúng thật chỉ là đặc sản.
La Lam buồn cười:
"Đã nói rồi, không cần biết nhận hối lộ gì cũng bị bắt cả.”

Bất quá đã điều tra xong thì họ cũng không làm khó đối phương làm gì.
Lần này, đám Nhâm Tiểu Túc không chỉ bắt gián điệp mà còn bắt không ít quan viên nhận hối lộ…
Trong lúc bất chợt, một nhân viên Tây Bắc vội chạy vào:
"Thiếu soái, Vương Uẩn nói, có lẽ ngài ấy đã tìm được hung thủ sau màn rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận