Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1062: Đọc Báo

Đối với nhóm anh linh mà nói, mọi người cãi nhau với Nhâm Tiểu Túc thì cãi nhau.
Nhưng nói về lý trí, bọn họ phải thừa nhận Nhâm Tiểu Túc có đủ điều kiện tiên quyết để trở thành Tư lệnh kế nhiệm của Tây Bắc.
Không thể phủ nhận, đối phương có thể đại biểu cho tương lai Tây Bắc.
Sau khi tức giận xong, mọi người tỉnh táo lại sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của Nhâm Tiểu Túc.
Theo những gì Lý tư lệnh nói, hơn hai mươi vạn đại quân anh linh trở thành tư quân của một người.
Tương lai Tây Bắc thật khó lòng lường được.
Cho nên, quyết định trọng yếu như vậy mọi người sẽ phải suy nghĩ thật kỹ.
Những ngày tiếp theo, Nhâm Tiểu Túc tiếp tục mỗi ngày tới xé báo, khiến nhóm anh linh tức tới mức chửi ầm lên.
Hành vi Nhâm Tiểu Túc kiên trì thương tiếc anh linh khiến nhiều cư dân hàng rào cảm động.
Dần dà, thậm chí còn có người bắt chước Nhâm Tiểu Túc, mỗi ngày đều tới chuông đồng dạo một vòng.
Đương nhiên, những người rảnh rỗi này chỉ có người già mà thôi.
Ban đầu, nhóm anh linh còn mắng Nhâm Tiểu Túc không biết xấu hổ nhưng về sau nhóm anh linh đột nhiên phát hiện.
Từ từ, tinh thần lực của họ ngày càng tốt hơn.
Phải biết, bọn họ cũng vì được người Tây Bắc mới có thể tiếp tục tồn tại trên đời này.
Việc này nói rõ, sự thương tiếc của người bình thường sẽ có ảnh hưởng nhất định tới họ.
Hiện tại thời gian còn ngắn nên mọi người chưa có đánh giá chính xác về ảnh hưởng của việc này.
Nhưng tóm lại vẫn có thể nhìn ra được.
Khi Nhâm Tiểu Túc đang hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã này, Hứa Hiển Sở đột nhiên tới thông báo với Nhâm Tiểu Túc, Trương tư lệnh đã giải quyết xong chuyện cơ mật, ngày mai hai người bọn họ sẽ xuất phát!
Nhâm Tiểu Túc có chút tiếc hận, cuối cùng hơn hai mươi vạn anh linh này vẫn không có bị hắn dụ dỗ a.
Sáu giờ sáng hôm sau, Trương Cảnh Lâm đã sớm chờ ở quảng trường.
Hôm nay ông mặt quân trang, lưng đeo ba lô hành quân, đứng lặng lẽ trong màn sương mù của buổi sớm mai.
Nhâm Tiểu Túc đi tới cười nói:
"Lần đầu thấy Trương tiên sinh mặc quân phục nha.
Trong ba lô là gì vậy?”

"Kế hoạch đi bộ lần này kéo dài gần hai tháng nên chúng ta cần mang theo quần áo và lương thực… "
Trương Cảnh Lâm giải thích rồi nói:
"Sao ngươi không mang theo hành lý."

"Yên tâm… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Ta vào rừng chẳng khác nào về nhà cả, không có gì khác biệt.”

"Được rồi… "
Trương Cảnh Lâm gật đầu.
"Ngược lại là Trương tiên sinh a, ngươi không dẫn theo bảo tiêu hay tùy tùng gì sao?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Không sợ trên đường đi gặp chuyện nguy hiểm?"
Trương Cảnh Lâm thong dong nói:
"Có Kẻ hủy diệt hàng rào bên cạnh, ta còn sợ gì nữa.”

"Cũng đúng… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Hai người xuất phát từ quảng trường, không ai tiễn đưa, cũng không ai chứng kiến hết thảy.
Chỉ có Nhâm Tiểu Túc biết, hơn hai mươi vạn anh linh đang nhìn chằm chằm bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
"Đúng rồi… "
Trương Cảnh Lâm nói:
"Nghe nói gần đây ngày nào ngươi cũng tới bái tế dưới chuông đồng? Vì sao?”

Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nhìn thoáng qua quảng trường sau lưng rồi nghiêm túc nói:
"Bởi vì ta kính nể nhóm tiền bối đã hiến thân cho Tây Bắc.
Trương tiên sinh, ngươi cũng biết ta là người tương đối ích kỷ, cho nên nghe được sự tích quang vinh của bọn họ thì nhịn không được mà động tâm.
Thời gian gần đây, ngày nào ta cũng tới trò chuyện cùng bọn họ, phảng phất như bọn họ ở bên cạnh ta phù hộ ta vậy, rất thú vị, cũng rất có cảm giác an toàn."

Trương Cảnh Lâm sửng sốt, ông không ngờ Nhâm Tiểu Túc sẽ trả lời như vậy.
Trong ấn tượng của ông, Nhâm Tiểu Túc không phải người nghe xong sự tích vinh quang gì đó sẽ cảm động a.
Bất quá ông cảm thấy đây là chuyện tốt.
Lần này Nhâm Tiểu Túc chịu về Tây Bắc đã khiến ông rất vui.
Trương Cảnh Lâm cười nói:
"Rất có tâm."

Khi Trương Cảnh Lâm đang thầm mừng trong lòng thì trên quảng trường vang lên âm thanh khinh bỉ.
"Phì!"
"Phì phì phì!"
"Tiểu tử này dám nói thế ngay trước mặt chúng ta mà mặt chẳng đỏ lấy một cái!”
"Vô sỉ đến cực điểm!"
"Trương Cảnh Lâm, ngươi trừng lớn hai tròng mắt của mình mà nhìn cho kỹ.
Căn bản tiểu tử này không phải thứ gì tốt! Một bụng chỉ toàn ý nghĩ xấu!"
Bấy giờ, nhóm anh linh đột nhiên cảm thấy như đang được nghe kể chuyện xưa.
Trong câu chuyện đó, một tên gian thần giả là trung thần, ai nghe cũng hiểu, chỉ có vai chính là không.
Vì thế nhóm người đọc truyện hận không thể xong vào trong câu chuyện, cảnh báo cho nhân vật chính…
Nhìn Trương Cảnh Lâm cùng Nhâm Tiểu Túc càng đi càng xa, nhóm anh linh dần nhụt chí:
"Các ngươi nói xem, nếu bị tiểu tử này triệu hoán, có phải có thể dùng tay đánh hắn không? Nếu thật là thế, ta nguyện ý bị triệu hoán!”
“Ta cũng vậy!"
...
Mặt trời từ phương đông mọc lên, ánh sáng bao trùm khắp Tây Bắc.
Khi mặt trời lặn, màu cam ấm áp rủ xuống quảng trường như một lớp áo choàng.
Bảy giờ tối, một nam hài mười ba mười bốn tuổi đột nhiên cầm một tờ báo đi đến trên quảng trường, tìm một chỗ ngồi xuống, đọc từng câu từng chữ.
"Tháng 5 ngày 28, tập đoàn Vương thị đột phá phòng tuyến phương bắc Chu thị, chỉ với hai tiếng đã thuận lợi khiến Chu thị vứt bỏ hàng rào 71.
Chiều hôm ấy, tập đoàn quân Vương thị lần nữa nam tiếng, dự đoán hôm sau sẽ tới hàng rào 73..."

"Chế độ cải cách giúp Tây Bắc ngày càng phồn vinh hơn.
Trước kia mọi người không muốn trồng trọt nhưng nay đã chủ động đi khai hoang, ai cũng được an cư lạc nghiệp..."

Nhóm anh linh dưới chuông đồng cảm thấy thật kỳ quái.
Sao tiểu nam hài này lại đột nhiên chạy đến quảng trường đọc báo? Đây là sao?
Bất quá mọi người cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
Dù sao có người tới đọc báo, bọn họ cứ nghe thôi là được.
Chung quy so với cãi nhau thì đọc báo vẫn tốt hơn, đúng không?!
Cứ liên tiếp bảy ngày như vậy, mỗi ngày tiểu nam hài đều tới quảng trường đọc báo.
Nhóm anh linh luôn chờ đợi tới 7 giờ tối để được gặp tiểu nam hài.
Trong mắt nhóm anh linh này, chỉ sợ tiểu hài này chính là người đáng yêu nhất Tây Bắc a.
Chỉ là tất cả mọi người rất khó hiểu, vì sao lại đột nhiên có tiểu hài tử tới đọc báo chí chứ, chẳng lẽ là vì rèn luyện giọng đọc của mình?
Mãi tới ngày thứ bảy, bỗng có một bà thím tới quảng trường, thấy đứa nhỏ thì thuận tiện hỏi:
"Con trai, ngươi chạy tới đây làm gì?”

Tiểu nam hài thấy mẹ mình tới thì có chút hoảng hốt:
"Không có, không làm gì cả."

"Ngươi đang cầm gì vậy?”

Bà thím rút tờ báo trong tay đứa nhỏ ra, nghi ngờ hỏi:
"Sao ngươi có tờ báo này, ngươi nhặt được ở đâu?”

Một tờ tạp chí hi vọng là hai đồng tiền.
Đứa nhỏ này mỗi tháng chỉ có 10 đồng tiền tiêu vặt sao mà mua được.
Tiểu hài tử do dự trong chốc lát rồi giải thích:
"Đây là ta tự mua."

"Ngươi mua? Ngươi lấy tiền ở đâu mà mua?"
Bà thím ngây ngẩn cả người.
"Thiếu soái cho… "
Tiểu hài tử giải thích:
"Hắn nói mỗi ngày ta hãy tới đây đọc báo, mỗi tháng cho ta 300 đồng tiêu vặt.
Nếu mỗi ngày ta cố gắng không gián đoạn thì một năm sáu sẽ cho ta 1000 đồng! Cơ mà hắn yêu cầu, không được cúp học ra đây, tối tan học mới được ra.
Hơn nữa hắn còn bảo ta phải được 90 điểm trở lên mới có thể được tăng lương.”

Bà thím ngây ngẩn cả người, nhà nàng ở bên cạnh nhà khách, là một tiệm giặt ủi nhỏ.
Ngày nào Thiếu soái cũng ghé qua giặt, cũng xem như có biết con trai nàng.
Nhưng nàng không ngờ Thiếu soái lại giao dịch thế này với con trai mình.
Bà thím sửng sốt:
"Hèn gì mấy ngày nay ngươi về muộn, ta còn tưởng ngươi trốn đi chơi.
Vì sao Thiếu soái lại kêu ngươi làm chuyện này?”

Tiểu hài tử đáp:
"Ta có hỏi hắn rồi.
Hắn nói các bậc tiền bối vì bảo vệ mà chết nên họ có quyền biết được quê hương họ bảo họ hiện giờ đã phồn vinh thế nào.
Đây là chuyện họ xứng đáng được hưởng.”

Bà thím suy tư trong chốc lát, sau đó cười xoa xoa đầu hài tử:
"Vậy ngươi nói với ta một tiếng không được à.
Ta và cha ngươi sẽ ngăn ngươi làm chuyện tốt? Được rồi, về sau mỗi ngày đọc báo xong phải về nhà ăn cơm ngay, nhà mình sẽ ăn cơm tối trễ một tiếng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận