Đệ Nhất Danh Sách

Chương 722: Giao Dịch Mới


Khánh thị và Tây bắc vẫn đang xây dựng đường sắt, hai bên đã sớm bắt đầu qua lại với nhau.
Khi chọn người phụ trách việc này, Khánh Chẩn không chút do dự mà chọn Hứa Man, vì đây là người thích hợp nhất.
Phải biết, kế hoạch nuôi dưỡng thổ phỉ ở Hà Cốc cũng là Hứa Man phụ trách. Có thể nói rất nhiều kế hoạch của Khánh Chẩn được Hứa Man chấp hành vô cùng hoàn mỹ.
Trong Khánh thị, chỉ có Khánh Chẩn phải cân nhắc mỗi ngày rằng tiếp theo nên làm gì giữa loạn thế này. Nhưng chỉ có thế thì không đủ, mưu tính sâu xa của hắn cần có người chấp hành.
Cho nên, hiện tại nói Hứa Man là người phụ trách tối cao tại chiến trường Tây bắc của Khánh thị cũng chẳng ngoa.
Gần đây, chuyện quan trọng nhất là thương đội của Vương Phú Quý quay lại Tây bắc, số lượng hàng hóa khiến thương nhân cực kỳ hâm mộ.
Thủ hạ của Hứa Man hỏi có nên tiếp xúc với Vương Phú Quý một chút không, lôi kéo đối phương trở thành người của Khánh thị.
Kết quả sắc mặt Hứa Man cổ quái rồi bác bỏ. Có lẽ người khác không biết Vương Phú Quý là ai nhưng hắn sao không biết cho được? Đây không phải người hắn có thể lôi kéo được.
Mà quan trọng hơn mà, đột nhiên có một nhóm hàng hóa da lông được bán ra.
Theo lý mà nói đây chỉ là một đám da lông thôi, chẳng phải vật tư chiến đấu gì nên không trọng yếu.
Nhưng Hứa Man vẫn tự mình đi một chuyến, khi thấy được đó là lông của sa hồ, hắn lập tức nhận ra nhóm hàng hóa này tới từ Thảo Nguyên.
Người bình thường nghe tới Thảo Nguyên chỉ nghĩ họ là một đám dân du mục mọi rợ mà thôi. Thế nhưng Hứa Man biết rõ lo âu của Khánh Chẩn, từ lúc bắt đầu, Thảo Nguyên đã có ý nghĩa cực kỳ trọng đại với Khánh thị.
Giống như Vương Thánh Tri đặc biệt tới Tây bắc để thuyết phục Trương Cảnh Lâm vậy. Khánh Chẩn cũng cần có người kiềm chế Vương thị!
Đừng nhìn Thảo Nguyên cách Khánh thị xa vạn dặm mà lầm. Dân du mục chỉ cần đi xuyên qua hàng rào 176 là tới Vương thị rồi.
Nếu có người quan sát lại vị trí địa lý, dùng dân du mục như dùng thổ phỉ tấn công Dương thị thì chắc chắn Vương thị sẽ chẳng thoải mái được.
Theo lời của Hứa Man, Trương Cảnh Lâm tuyệt đối không làm loại chuyện này vì tới lúc đó sẽ có rất nhiều người tử vong.
Thế nhưng Khánh Chẩn thì khác, từ trước tới nay hắn là người không từ thủ đoạn. Người hắn muốn bảo vệ chỉ là người Khánh thị mà thôi, sống chết những người khác không liên quan tới hắn.
Cho nên, sau khi tìm được Tô Lôi, Hứa Man mới muốn hỗ trợ Tô Lôi buôn bán súng ống đạn dược tại Thảo Nguyên, giúp đỡ thế lực nào đó thành công thống nhất Thảo Nguyên.
Hứa Man nói thẳng:
- Bây giờ mối làm ăn của ngươi vẫn còn quá nhỏ. Ta hiểu rõ ngươi sẽ không cam lòng chỉ là thương nhân buôn bán vật tư. Thế nhưng cứ điểm 178 nhất định sẽ không giúp ngươi trong chuyện này. Vì thế ngươi chỉ có thể dựa vào ta mà thôi.
- Rốt cục ngài là người của thế lực nào?
Tô Lôi có phần do dự.
- Cũng không khó đoán đâu…
Hứa Man vừa cười vừa nói:
- Nếu việc này ngươi cũng không đoán ra, hẳn ta nên đổi người khác thông minh hơn để làm đối tác.
- Khánh thị?
Tô Lôi hỏi.
Nói thật, hắn không ngờ Khánh thị sẽ chủ động tìm tới hắn.
Hứa Man cười nói:
- Địa điểm trao đổi của các ngươi ở đâu?
Tô Lôi do dự, hắn sợ Hứa Man sẽ không thông qua mình mà trực tiếp giao dịch với thiếu niên kia.
Ý cười của Hứa Man càng đậm:
- Làm sao, sợ ta đoạt chuyện làm ăn của ngươi? Nếu vậy thì thôi đi, ngươi xem như hôm nay ta chưa từng tới đây.
Tô Lôi suy nghĩ, danh tiếng của Khánh Chẩn ở Tây bắc như sấm bên tai. Đối phương làm vậy cũng chẳng để làm gì. Nhưng vì sao Khánh thị phải trợ giúp người trên Thảo Nguyên? Nhất định có âm mưu gì đó.
Hiện tại Hứa Man lén tới tìm hắn, hẳn là muốn giữ bí mật chuyện này. Thậm chí không muốn Khánh thị ra mặt nên mới cần tìm một người trung gian!
Tô Lôi đáp:
- Ở bờ sông Thần Mộc, sắp tới ngày giao dịch rồi. Lần đầu tiên giao dịch các ngươi có thể phái người theo với chúng ta.
Hứa Man vỗ vai Tô Lôi:
- Đúng là người thông minh. Yên tâm đi, lần này ta sẽ phá năm tổ đội tác chiến đi theo ngươi. Lần sau thì không cần, sau lần giao dịch này, ngươi chính là thiếu úy của Khánh thị. Nếu ngày nào đó ngươi rửa tay gác kiếm có thể tới KHánh thị dưỡng lão. Nơi đó sẽ là đường lui của ngươi. Nếu ngươi đang giao dịch mà bị người khác phát hiện rồi chặn giết và bắt là tù binh. Chúng ta nhất định không thừa nhận thân phận của ngươi nhưng sẽ nghĩ cách cứu ngươi. Danh tiếng của Khánh thị ngươi cũng nghe qua rồi, chúng ta sẽ không phụ lòng người đã bán mạng vì mình.
Nghe xong, Tô Lôi có chút mừng rỡ. Giống như Hứa Man nói, thanh danh của Khánh thị trừ Khánh Chẩn có trí tuệ nổi tiếng ra còn là đãi ngộ, sự đoàn kết và lòng thương cảm của Khánh Chẩn với cấp dưới
Mấy năm trước, Khánh thị và Hỏa Chủng đánh nhau chẳng phải là do Hỏa Chủng bắt người của Khánh Chẩn đó sao?
Sự hứa hẹn hiện tại của Hứa Man chẳng khác nào khiến Tô Lôi có nhiều thêm một đường lui.
Hứa Man nhìn biểu tình của Tô Lôi liền hiểu mình đã thành công. Hắn đứng dậy rời đi:
- Được rồi, thu dọn đồ đạc đi cùng ta nhận súng ống đạn dược. Sau đó nhanh chóng xuất phát tới sông Thần Mộc thực hiện giao dịch.

Bảy ngày sau, đám người Tô Lôi đã tới bên bờ sông, yên tĩnh chờ đợi đoàn người của thiếu niên tới. Bất quá đã trễ một ngày vẫn không có ai tới.
Bên bờ sông, phía sau Tô Lôi là mấy cái xe tải chở đầy súng ngắn, Hứa Man đứng gần đó, dùng thân phận là cấp dưới của Tô Lôi để quan sát cuộc giao dịch này.
Hứa Man hỏi:
- Sao còn chưa tới?
- Hẳn là dân du mục không có khái niệm thời gian nên mới trễ nải…
Tô Lôi nói:
- Lần trước họ đã trễ hai ngày.
Nói sông, bỗng nhiên trên mặt băng của sông Thần Mộc vang lên tiếng vó ngựa. Hứa Man quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy thân ảnh của đội nhân mã ngày càng rõ ràng hơn.
Hassan giục ngựa đi trước, chào hỏi Tô Lôi từ xa:
- Bằng hữu, xin lỗi đã tới chậm, chủ nhân để ta thay hắn tới.
Tô Lôi cười:
- Không sao, chỉ cần không chậm trễ chính sự của chủ nhân nhà ngươi thì để ta đợi cả tháng cũng chẳng nhằm nhò gì. Bất quá chủ nhân nhà ngươi đâu?
- Chủ nhân nhà ta có chuyện quan trọng hơn cần làm nên từ nay về sau ta sẽ phụ trách việc giao dịch với ngươi…
Hassan nói xong thì nhìn người đứng phía sau Tô Lôi, bỗng cảnh giác:
- Tô Lôi huynh đệ, lần trước không có người này.
Tô Lôi cười giải thích:
- Đây là cấp dưới ta mới chiêu mộ được. Hơn nữa ta còn mang tới một đại kinh hỉ cho các ngươi. Thứ mà chủ nhân nhà các ngươi cần nhất ta đã mang tới!
Hassan thầm nói:
- Mang thêm bắp cải tới thôi mà Tô Lôi huynh đệ cao hứng ghê nhỉ.
Tô Lôi nhất thời hóa đá:
- Không phải bắp cải!
Nói xong hắn phất tay để Thôi Cường lấy một khẩu súng trường ra, mở khóa, bắn chỉ thiên. Nòng súng phả ra khói đen, đỏ hồng một vòng tròn.
Thôi Cường đưa súng cho Hassan, Hassan mừng rỡ đánh giá súng ống nặng trĩu:
- Chủ nhân nhà ta nói ngươi nhất định sẽ đem tới kinh hỉ cho hắn, không ngờ lại là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận