Đệ Nhất Danh Sách

Chương 988: Hành Động Lùng Bắt

Ngày càng nhiều người bắt đầu tụ tập tại bên ngoài khu biệt thự Mẫu Đan.
Một ít cư dân Lạc thành đi làm ban ngày, ban đêm không về nhà mà lập tức chạy tới đây vì nghe nói nơi này đang tìm hung thủ giết Giang tổng biên.
Có người thậm chí còn dẫn theo người nhà tới để xem giúp được gì thì giúp.
Đám đông ầm ĩ tụ tập trước cổng đại khu khiến xe ra vào có chút khó khăn.
Nếu là ngày thường, người trong khu biệt thự đã sớm đuổi người nhưng hôm nay tất cả đều mở một mắt nhắm một mắt làm như không thấy.
Chung quy, ai cũng không đánh lại vị ở biệt thự số 27 kia a...
Không được bao lâu, La Lam đã in xong truyền đơn rồi đứng trước cửa phát cho mọi người.
Lần này bọn họ làm việc tỉ mỉ, thậm chí còn có người Khánh thị đặc biệt giải thích với mọi người:
“Mọi người nhìn người thanh niên này đi, bên hông hắn ta có đeo súng lục.
Còn người đứng ở góc khuất này, chỉ trong năm giây hắn ta bỗng cầm thêm một cái túi nhựa màu đen.
Còn cái này…”
Ban đầu trong lòng các cư dân vẫn còn nghi ngờ, đến cùng những người này có phải gián điệp hay không?
Kết quả hiện tại người Khánh thị giải thích một chút, mọi người đã triệt để yên tâm, bắt rồi điều tra là biết thật giả thế nào thôi!
Lúc này đột nhiên có người hô to:
"Ta từng thấy người trẻ tuổi này, hắn sống ở lầu trên khu nhà của chúng ta.
Trước kia lúc đi làm về ta từng gặp qua, bình thường tiểu tử này không thường rời khỏi nhà."

Người Khánh thị nghiêm túc hỏi:
"Thật không?"
"Thật, hiện tại ta có thể dẫn các ngươi đi bắt hắn!"
Thần sắc cư dân kiêu ngạo:
"Lão Lưu ta chưa bao giờ nói dối."

"Được, bây giờ chúng ta lập tức tiến hành hành động lùng bắt, bất quá mong mọi người vào khu biệt thự đợi một lúc.
Chúng ta muốn đảm bảo tin tức không bị tiết lộ, tránh đối tượng bị truy bắt chạy trốn….”

Người Khánh thị nói.
Trong lúc nhất thời, cư dân trùng trùng điệp điệp tiến vào khu biệt thự, người Khánh thị cầm súng đứng gác ở xung quanh.
Có cư dân chần chờ:
"Vậy không tốt lắm, người nhà còn đợi chúng ta trở về..."

Mặc dù mọi người rất muốn hỗ trợ nhưng bị hạn chế tự do lại khiến họ có chút sợ hãi.
La Lam đứng ra giải thích:
"Yên tâm, ta lấy danh dự Khánh thị ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm gì ảnh hưởng đến sự an toàn của các vị.
Các vị có lòng tốt tới giúp đỡ, nhưng khả năng có người lợi dụng treo đầu dê bán thịt chó lẫn lộn trong số các vị.
Cũng chỉ có thể như vậy chúng ta mới có thể đảm bảo bắt được đám hung thủ giết người kia.”

Kết quả thời điểm mọi người đang do dự, một người trẻ tuổi đeo khẩu trang màu đen đi ra ngoài, muốn lặng yên không một tiếng động rời đi.
Nhưng khi hắn vừa quay người lại thì thấy được Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm đứng đối diện nhìn mình chằm chằm:
"Đi đâu?"
Người trẻ tuổi thấp giọng nói:
"Về nhà."

"Chưa về được, ta cảm thấy ngươi rất đáng nghi…”
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trong chớp mắt, người tuổi trẻ kia rút một con dao găm ở giữa tay áo ra, đâm về phía Nhâm Tiểu Túc.
Hai ngón tay Nhâm Tiểu Túc nắm mũi dao, tay phải đánh vào bụng đối phương.
Chỉ trong chớp mắt, người trẻ tuổi đã bị đánh ngất.
Có rất nhiều người cư dân Lạc thành thấy được một màn này.
Nhâm Tiểu Túc thành khẩn nói với mọi người:
"Bên trong các vị nhiều người trong lòng chắc chắn có quỷ.
Mong mọi người phối hợp một chút, chúng ta tuyệt đối không uy hiếp an toàn thân thể của các vị, ngược lại còn có thể bảo hộ mọi người."

Các cư dân thấy được một màn này thì lập tức bày tỏ thái độ:
"Đi, vào khu biệt thự, vừa vặn trước kia ta chưa từng được tham quan hoa viên quốc bảo này!”
La Lam cười tủm tỉm nói với binh sĩ Khánh thị ở bên cạnh:
"Đi, kêu một đoàn đầu bếp tới đây, ở trong biệt thự 28 nấu cho mọi người chút món ăn đơn giản.”

An bài thỏa đáng xong, Nhâm Tiểu Túc nói với La Lam:
"Ta dẫn đội đi bắt người, các ngươi chuẩn bị nơi thẩm vấn cho tốt, vừa bắt về trở lại liền lập tức thẩm vấn, đừng để bọn họ có cơ hội thông cung."

"Yên tâm, hai năm trước chúng ta đã đào hầm ngầm dưới biệt thự 31 và 32.
Hôm nay vừa vặn sử dụng…”
La Lam nói.
Cư dân Lạc thành tiếp tục cầm truyền đơn tìm người.
Một khi có ai phát hiện được gì sẽ lập tức được người bên cạnh vỗ tay, bầu không khí dị thường hài hòa...
Nhâm Tiểu Túc dẫn nhân viên tình báo Tây Bắc rời khỏi khu biệt thự, nhanh chóng đi tìm người.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc tự thân xuất mã bắt người thật sự khiến gián điệp không còn đường sống.
E rằng trong tất cả Lạc thành không có gián điệp nào có thể đánh thắng được hắn.
Người như vật căn bản không tồn tại trong Lạc thành.
Hơn nữa, hành động lần này còn có Dương Tiểu Cận đi theo, hai cái siêu phàm giả liên thủ thì đám gián điệp đó tiêu là cái chắc.
Hành động lùng bắt phi thường thuận lợi, đám gián điệp bị đột kích bất ngờ căn bản chưa kịp chạy.
Sau khi tới nơi, Nhâm Tiểu Túc sẽ xông lên giải trừ vũ lực của đối phương, sau đó để Dương Tiểu Cận làm trật hơn phân nửa các đốt ngón tay, tránh đối phương tự sát.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy dù đối phương bị Bão Tâm Trùng điều khiển đi nữa thì hẳn vẫn sẽ có cá lọt lưới.
Cho nên, Dương Tiểu Cận tay chân lanh lẹ tháo khớp các đốt ngón tay xong thì làm trật cằm đối phương, tránh đối phương cắn thuốc độc tự sát.
Không để lại bất kỳ cơ hội nào cho đối phương.
Dương Tiểu Cận làm chuyện này thuần thục đến mức không thể lại thuần thục, cũng không biết rốt cuộc cô nương này lớn lên như thế nào, đã trải qua bao nhiêu lần huấn luyện chuyên nghiệp.
Một màn này khiến nhân viên tình báo Tây Bắc ở sau lưng nhìn qua mà nhất thời cảm thấy ghê răng.
Sau đó họ nhìn sang Nhâm Tiểu Túc rồi nhìn lại Dương Tiểu Cận, trong lòng tự nhủ cũng không cặp đôi này rốt cuộc ở chung như thế nào.
"Người đến…"
Dương Tiểu Cận kéo cằm đối phương xuống:
“Trong răng tên này có thứ gì đó, cho người nạy ra.”

Một đám người vội vàng chạy tới, họ không mang theo công cụ chuyên nghiệp.
Mà cả bọn đều chẳng phải người hiền lành gì, vì thế trực tiếp dùng kìm bẻ răng cấm của đối phương.
Răng cấm ở trong cùng nến rất khó phân biệt được thuốc độc được giấu ở đâu, mọi người ở Dương Tiểu Cận, Dương Tiểu Cận bảo cứ bẻ sạch là được.
Sau khi nhổ cái răng đầu tiên thì nhân viên Tây Bắc phát hiện trong đó không hề có thuốc, than xui một chút thì chuẩn bị rút tiếp cái răng thứ hai.
Sau khi nhổ cái răng thứ hai kia xong, gián điệp không chút năng lực phản kháng ứa mồ hôi lạnh.
Cằm hắn đã bị trật, chỉ có thể hàm hồ nói:
"ên ải, ở ưới, uối ùng.”

Nhân viên Tây Bắc liền hiểu, phía cuối cùng ở dưới bên phải.
Hắn vỗ vỗ mặt tên gián điệp này:
"Nói sớm chả phải xong chuyện rồi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận