Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1006: Mua Nhà


"Ta cũng thấy vậy a. Ngươi nhìn mấy siêu phàm giả khác xem, có ai mà lấy một người lấy được thủ cấp của thượng cấp được cả quân đội bảo vệ không?”
Cư dân trên đường cao hứng bừng bừng nói:
"Chu thị dù gì cũng là một trong ba tập đoàn lớn ở Trung Nguyên. Thế nhưng cuối cùng thì sao? Còn không phải bị Thiếu soái nhẹ nhàng đánh nát đó à!”
Đương nhiên, Chu thị chắc chắn không bị Nhâm Tiểu Túc đánh cho tan rã. Tuy ba đại thủ lĩnh của Chu thị đã chết nhưng vẫn có người tiếp nối, tuy nội bộ xuất hiện hàng loạt cuộc chiến tranh đoạt quyền lực nhưng vẫn chưa tan rã.
Thế nhưng hiện tại người Tây Bắc cứ thích nói như vậy. Theo bọn họ, sau trận chiến này, Chu thị bị Vương thị chiếm đoạt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đổi thành nơi khác, Nhâm Tiểu Túc chỉ là một siêu phàm giả bình thường, ấn tượng của mọi người với hắn chính là: Oa, thật lợi hại. Có thể ám sát ngần ấy đại nhân vật của tập đoàn mà vẫn toàn mạng trở ra.
Nhưng với người Tây Bắc thì khác: Không hổ là Thiếu soái nhà ta a!
Thời điểm Tông thị khống chế Tây Bắc, kỳ thật dân tâm đã hướng về phía cứ điểm 178. Mấy năm nay đã có rất nhiều người chọn Tây Bắc làm nơi sinh sống.
Hiện tại cứ điểm 178 đã tiếp nhận hàng rào ở Tây Bắc. Chuyện này trong mắt mọi người đều là chuyện tốt. Đặc biệt là người Tây Bắc, họ lại càng thêm trung thành hơn.
Bảng xếp hạng này vẫn còn khá nhiều bất cập. Ví dụ như năng lực chiến đấu cụ thể của La Lam hoặc Lý Thần Đàn không thể thôi miên Nhâm Tiểu Túc, mà xếp hạng của Chu Nghênh Tuyết lại quá thấp.
Đơn giản vì số lần Chu Nghênh Tuyết xuất thủ quá ít, thời điểm nàng xuất thủ ở Tả Vân sơn, vật thí nghiệm gặp qua nàng đều chết hết, thời điểm xuất thủ ở Lạc thành, sát thủ gặp qua nàng cũng đều chết hết.
Này không thể trách Hồ Thuyết, chỉ là hai lần đó nàng ra tay quá dứt khoát mà thôi…
Bất quá chất lượng tập sách này quá tốt. Trước kia khi có người bảo sẽ làm ra bảng xếp hạng, mọi người rất mong chờ. Hiện tại cuốn sách nhỏ này xem như không phụ lòng mọi người.
Hơn nữa, Hồ Thuyết chắc chắn cũng kiếm được bộn tiền từ cuốn sách nhỏ này.
Lão gia tử muốn xây dựng một mạng lưới tình báo cái thần bí lại khổng lồ. Tuy nhiên, tài chính vẫn luôn là vấn đề. Hắn còn chút tích góp từ Tây Nam nhưng không đủ để dùng.
Lại nói, với năng lực cháu ngoại Lý Thần Đàn của hắn, kiếm tiền hẳn là vô cùng nhanh. Cơ mà thằng nhóc kia lại chẳng có hứng thú với việc kiếm tiền, chỉ biết dùng tiền, hơn nữa còn tiêu tiền như nước nữa chứ.
Số vàng họ lấy được từ Tông thị lúc trước đều đưa hết cho Nhâm Tiểu Túc. Điều này khiến Hồ Thuyết nhớ tới mà tức muốn chết, chỉ hận không thể… viết thêm một câu nói xấu Nhâm Tiểu Túc nữa!
Thời điểm này, người qua đường nghi hoặc nói:
"Cũng không biết bảng xếp hạng này đến cùng do ai viết a. Tin tức thật sự rất linh thông. Tây Bắc chúng ta còn chưa biết Thiếu soái làm nhiều chuyện như vậy mà trong này đã nêu ra hết, quả thật đã ghiền mà.”
"Quan tâm hắn làm gì, dù sao thì xếp hạng của Thiếu soái bị sai rồi!”
Nhâm Tiểu Túc nghe người qua đường nói như vậy thì mặt mày hớn hở. Dương Tiểu Cận thì liếc mắt nhìn thiếu niên một cái:
"Thế nào, tính thảo luận cùng họ? Mau đi mua nhà đi, bằng không tối nay chúng ta phải ở khách sạn đấy. Hôm qua đã hẹn chủ nhà gặp lúc 2 giờ rưỡi rồi. Không nên tới trễ.”
Muốn ở lại đây đầu tiên phải có nhà, sau này họ cũng quay lại cứ điểm 178 thôi, tất cả đều là sản nghiệp của Tây Bắc, mua cũng không sợ lãng phí.
Lần này bọn họ tới hàng rào 144 hiệu ngay cả Vương Phú Quý cũng không biết. Hiện tại họ chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh, sống yên ổn một thời gian rồi tính tiếp.
Họ ở Trung Nguyên lâu như vậy, mỗi ngày trừ chém chém giết giết vẫn là chém chém giết giết. Dù là Nhâm Tiểu Túc hay Dương Tiểu Cận cũng có chút mỏi mệt, hai người đều muốn sống cuộc sống của người bình thường.
Lại nói, bọn họ thậm chí còn có phần hoài niệm khoảng thời gian cùng nhau đi học lúc trước.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ:
"Này, ngươi nói xem Chu Nghênh Tuyết cùng Bát Đại Kim Cương đã chuyện gì xảy ra, Bát Đại Kim Cương là đám Vương Vũ Trì thì ta biết rồi. Nhưng sao nghe như biệt danh của thế giới ngầm vậy, cái gì là trái Thanh Long, phải Bạch Hổ ấy… Ngươi nói xem, có phải nàng ta đã làm gì đó ở Tây Bắc nên mới có ngoại hiệu này không?”
"Tò mò lắm hả, ngươi tới tìm nàng là biết thôi mà."
Dương Tiểu Cận nhìn hắn một cái.
"Ha ha ha, không tò mò không tò mò…"
Nhâm Tiểu Túc cười ha hả.
Hai người đi tới đường An Bình Đông. Họ không tính mua biệt thự gì xa hoa, chỉ muốn tìm một tiểu viện nhỏ mà thôi.
Theo lời môi giới bất động sản nói thì lúc trước tiểu viện này được phân cho người nhà của quân nhân Tông thị. Nhưng vì nơi này cũ và qua tay nhiều lần nên đã trở thành nhà ở cá nhân.
Nơi này không thể so với sự phồn hoa của khu nhà giàu của hàng rào 144 nhưng được cái yên tĩnh.
Ngôi nhà này là nhà gạch hai tầng, phía sau còn có một sân vuông với diện tích hơn 200 mét vuông.
Vốn đây là nhà của một lão bà, có mà con gái bà ấy đi làm ăn kiếm được tiền nên đã mua một căn nhà cao cấp hơn cho bà ấy ở.
Trong sân nhỏ có hai cây đào, mỗi năm tới màu trái trĩu quả nhiều tới mức ăn không hết.
Hiện tại đã đầu xuân cách mùa đào không còn xa.
Xung quanh có một trường đại học và một trường cao trung, cách đó bên trái chừng 200m là một khu chợ, xung quanh còn có phố ăn vặt, có thể nói nơi này khá náo nhiệt.
Dương Tiểu Cận nghe giới thiệu xong liền quyết định mua lại căn nhà này.
Họ hẹn gặp nhau ở đường An Bình Đông để đi xem nhà. Nhâm Tiểu Túc thuận miệng hỏi:
"Hiện tại thương mại ở hàng rào 144 phát triển tốt lắm hả?”
"Đương nhiên rồi…"
Người môi giới khách khí nói:
"Vừa nhìn liền biết hai vị không phải người địa phương a, mới tới Tây Bắc hả?"
"À, chúng ta cũng cảm thấy nơi này nhiều cơ hội, muốn tới làm ăn…"
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng nói.
"Vậy hai vị tới đúng chỗ rồi…”
Người môi giới cười nói: "Một năm nay, hàng rào 144 là trung tâm buôn bán của Tây Bắc, không thua Trung nguyên là bao. Hơn nữa Trung Nguyên đang có chiến loại, rất nhiều người chạy nạn tới đây. Hai vị chọn nơi này mua nhà đảm bảo không sai.”
Nhâm Tiểu Túc cười gật gật đầu:
"Đi, cảm ơn cát ngôn của ngươi."
Đến nơi, bà lão và con gái đều có mặt. Hai bên gặp mặt khách khí chào hỏi rồi nói về giá bán: Ba mươi vạn.
Con trai trưởng lão nhân nói:
"Giá tiền này rất hợp lý a. Tuy hơi cao nhưng các ngươi cũng biết giá nhà hàng rào 144 chắc chắn còn tăng nữa, mua đảm bảo không thiệt đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận