Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1091: Quá Khách Khí!

Hiện tại đám Nhâm Tiểu Túc xem như đã tiến vào cảnh nội của vương quốc Vu Sư.
Dựa theo tính toán của Mai Qua, đi thêm 100 ki lô mét về hướng tây là có thể đến Đô Thành.
Bấy giờ khắp nơi đều là cát vàng sỏi đá, bụi cây lùn như nấm lớn mọc trên mặt đất.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng đuổi theo kẻ địch.
Đối phương rất cẩn thận, ẩn núp trong bóng tối, khi đánh lén không thành công thì lựa chọn rút lui.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có thêm hứng thú, thì sao trong số các Vu Sư, có người lại có trình độ chiến đấu cao như thế.
Phải thế mới đúng chứ, tổ chức Vu Sư có thể tấn công cứ điểm 178 sao có thể chỉ như mấy con dê rụt đầu, phải có cá lớn.
Vu Sư chạy thục mạng về hướng nam, tốc độ còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng thượng của Nhâm Tiểu Túc, hẳn đã dùng Vu Thuật hỗ trợ.
Chỉ là, đối phương có chạy nhanh hơn cũng chỉ là cái Vu Sư.
Từ từ, Nhâm Tiểu Túc đã thấy được bóng lưng của đối phương.
Trên đùi đối phương có cột băng dính, mặc giáp mềm, có mũ che mặt.
Người này trồng không giống Vu Sư mà giống thích khách hơn.
Băng dính trên đùi rất hữu dụng, dùng để phòng ngừa giãn tĩnh mạch khiến bắp chân không bị sưng to.
Hơn nữa trong lúc chiến đấu có thể phòng rắn rết chui vào trong quần và muỗi đốt.
Nhâm Tiểu Túc có phần kinh ngạc, không ngờ trong quốc gia Vu Sư vẫn có Vu Sư tinh thông chiến đấu như vậy?
Chỉ sợ người này chuyên làm mấy công việc bẩn thỉu cho tổ chức Vu Sư a!
Vu Sư nọ thấy Nhâm Tiểu Túc không đuổi theo nữa thì lần nữa lấy Chân Thị Chi Nhãn trên đai lưng ra, trong miệng lẩm bẩm.
Trong chớp mắt, trước mặt Nhâm Tiểu Túc bỗng xuất hiện bức tường lửa cao bốn mét.
Hỏa diễm hừng hực bốc hơi thiêu đốt lên, nhiệt độ cực cao khiến trong khoảnh khắc lùm cây xung quanh tại đều bị thiêu đốt.
Chẳng qua khi tường lửa tới dưới chân Nhâm Tiểu Túc, hắn lại không hề có ý né tránh, trực tiếp ra sức nhảy lên trên!
Vu Sư quay đầu lại thấy một màn này thì thầm chấn kinh.
Đây có còn là người bình thường không.
Hắn không thấy thiếu niên này sử dụng Vu Thuật , sao có thể dùng lực lượng thân thể thuần túy mà vượt qua được tường lửa chứ?
Thế nhưng trong mắt Nhâm Tiểu Túc, chuyện này lại vô cùng đơn giản...
Vu Sư . Âm Thầm kinh hãi tính dùng Vu Thuật muốn nhanh chóng thoát khỏi Nhâm Tiểu Túc, thiếu niên sau lưng hắn có chút quỷ dị, hắn không cần phải ở đây mạo hiểm.
Vu Sư lần nữa quay đầu lại thì thấy không biết từ lúc nào, trong tay Nhâm Tiểu Túc là Chân Thị Chi Nhãn màu đen.
Màu đen! Chân Thị Chi Nhãn!
Nội tâm Vu Sư như có sóng to gió lớn, Chân Thị Chi Nhãn màu đen sao có thể xuất hiện trong tay thiếu niên lạ lẫm này?
Khi hắn cố gắng xác nhận lại lần nữa thì Nhâm Tiểu Túc ở phía sau hắn hô lớn:
"Chúc mừng phát tài!"
"Năm mới vui vẻ!"
"Chúc ngươi hạnh phúc!"
"Tâm tưởng sự thành!"
"Vạn sự như ý!"
"Phúc như Đông Hải!"
"Thọ tỷ Nam Sơn!"
Vu Sư:
"? ? ?"
Có phải khách khí quá rồi không? !
Mắt thấy Nhâm Tiểu Túc không ngừng chúc phúc, Vu Sư cảm thấy thật sự bối rối.
Rõ ràng tên này biết hắn tới đây là gì, sao lại chúc phúc cho hắn? Nhưng vấn đề ở chỗ, mấy lời chúc này quá lộn xộn a.
Phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn là quái gì.
Vu Sư nghĩ thầm, có phải đối phương đang muốn giảng hòa không.
Kỳ thật đối phương cũng không muốn liều mạng với hắn?
Hắn do dự một giây rồi cao giọng nói:
"Ta cũng chúc ngươi hạnh phúc!"
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, cả người như bị chôn xuống bùn lầy.
Vu Sư bối rối.
Đây là thật Vu Thuật, cơ mà nãy giờ hắn đâu thấy đối phương đọc chú ngữ gì đâu…
Không đúng, lời chúc phúc kia chính là chú ngữ a!
Chú ngữ gì lạ vậy?
Vu Sư thề, hắn sống hơn ba mươi tuổi mà đây là lần đầu nghe được chú ngữ khách khí như vậy!
Có người có thể dùng ngôn ngữ Trung Thổ như chú ngữ, có người sở hữu được Chân Thị Chi Nhãn màu đen.
Điều này khiến Vu Sư nhất thời rối loạn.
Hắn cần thời gian suy nghĩ lại.
Bấy giờ, Vu Thuật bay tán loại xung quanh hắn, cứ như đang có người bắn pháo hoa vậy.
Mà Vu Sư nhanh chóng bị chôn dưới cát.
Vu Sư nắm thật chặt Chân Thị Chi Nhãn của mình trong tay rồi đọc chú ngữ.
Dưới chân hắn đột nhiên có cự thạch nổi lên, giúp hắn trồi hỏi cát chảy.
Đột Thạch thuật!
Không thể không nói, năng lực ứng biến của Vu Sư này tương đối xuất sắc.
Đây là Đột Thạch thuật hắn chuẩn bị để giết địch ở đây, khắc chế các Vu Thuật từ cát sa mạc.
Thế nhưng không đợi Vu Sư kịp đứng lên thì đã cảm nhận được có thứ gì đó sắc bén lạnh buốt dán sát vào cổ của hắn.
Đối phương đeo mặt nạ bạc, cầm trường đao màu đen trong tay.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Vu Sư:
"Tên?"
"Ouse… "
Vu Sư lãnh tĩnh đáp.
"Tới đây làm cái gì, chủ mưu là ai?"
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi.
"Có người ra tiền giết Mai Qua, ta nhận nhiệm vụ, không biết cố chủ…"
Vu Sư nói.
"Ồ, là sát thủ tiền thưởng sao?"
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc:
"Không phải là nhiệm vụ tổ chức Vu Sư giao cho ngươi?"
"Ta cũng không thuộc tổ chức Vu Sư… "
Ouse bình tĩnh nói.
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ có Vu Sư không thuộc tổ chức Vu Sư sao?
Nhâm Tiểu Túc suy tư hai giây liền hỏi:
"Chân Thị Chi Nhãn này là mấy hòn đá chưa bị tổ chức Vu Sư thu mua?”

"Không sai… "
Ouse trả lời.
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu.
Đúng rồi, tổ chức Vu Sư vẫn không cho phép tổ chức bên ngoài có Chân Thị Chi Nhãn, nhưng qua nhiều năm, chung quy vẫn sẽ có cá lọt lưới.
Nghĩ tới đây, lão Hứa một đao cắt đứt động mạch cổ của Ouse, máu tươi tùy ý chảy xuôi, thấm vào cát sa mạc.
Chuyện người này gặp qua Nhâm Tiểu Túc phải giữ bí mật nên không thể lưu hắn lại.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc lấy Chân Thị Chi Nhãn từ trong tay Ouse xuống, bắt đầu gảy bàn tính:
Hắn nên đưa Chân Thị Chi Nhãn này cho ai đây?
Viên thứ nhất nhất định phải cho P5092.
Vị thiên tài quân sự này là bảo bối của Tây Bắc.
Có hắn, quân sự Tây Bắc mới ổn hơn.
Kỳ thật dựa theo kế hoạch của Nhâm Tiểu Túc, viên thứ nhất sẽ cho Dương Tiểu Cận.
Thế nhưng hắn nghĩ lại, chờ hắn cướp được hai Chân Thị Chi Nhãn màu đen kia rồi đưa nàng cũng không muộn a...
Nhâm Tiểu Túc quay người trở về bên cạnh nhóm Mai Qua.
Lúc này, Mai Qua đang lo lắng chạy đi tìm Nhâm Tiểu Túc, dường như đang muốn giúp hắn.
Mai Qua thấy Nhâm Tiểu Túc thì vội vàng hỏi:
"Thế nào, có bị thương không?"
"Không có… "
Nhâm Tiểu Túc cười lắc đầu.
"Vậy Vu Sư kia đâu?"
Mai Qua hiếu kỳ nói.
"Thật xin lỗi, ta đuổi không kịp, để hắn chạy thoát rồi… "
Nhâm Tiểu Túc có chút tiếc nuối nói.
Hắn không thể nói Vu Sư kia đã bị hắn giết chết.
Như vậy sẽ bại lộ thực lực, hơn nữa hắn cũng không muốn giao Chân Thị Chi Nhãn của Ouse ra.
Mai Qua an ủi:
"Không phải lỗi của ngươi, ngươi chỉ là người bình thường, sao có thể đuổi kịp Vu Sư.
Đuổi kịp ngược lại còn khiến ngươi gặp nguy hiểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận