Đệ Nhất Danh Sách

Chương 963: Lúc Nào Rồi Mà Còn Đại Hưng Tây Bắc?

Trên chiến trường chính diện, một đám binh sĩ chiến lữ số 6 của tây bắc không ngừng vượt qua công sự che chắn của trận địa phòng ngự.
Trước đó, bọn họ đau khổ chèo chống và trông coi phòng tuyến này.
Công sự che chắn chính là tính mạng của bọn họ.
Một khi mọi rợ đột phá nơi này sẽ có chiến hữu tử vong.
Hiện giờ, khắp bên ngoài phòng tuyến đều là thi thể mọi rợ, chồng chất đầy khắp núi đồi.
Chiến lữ số 6 với binh lực sáu ngàn người, cứng rắn chống đỡ cùng bảy vạn mọi rợ của quân đoàn viễn chinh hơn mười ngày.
Bất kỳ ai trong liên minh hàng rào mà nghe được tình hình chiến đấu hiện tại, e rằng đều sẽ rung động.
Nếu không có bọn họ, như vậy bảy vạn mọi rợ này sẽ không chút do dự tấn công Đại Ngưu sơn, điều này sẽ tạo thành uy hiếp to lớn đối với Vương thị hay thậm chí là cả phía nam.
Khi chiến lữ số 6 rời khỏi phòng tuyến, có chút binh sĩ theo bản năng thoáng quay đầu nhìn lại công sự che chắn phía sau lưng.
Đây là lần đầu bọn họ rời khỏi nơi này, có chút binh sĩ đầu mũi đau xót, thầm nhớ tới lúc trước bọn họ từng nghĩ sẽ dùng mạng bảo vệ chỗ này.
Hiện tại, rốt cục cũng tới đến phiên bọn họ phản kích.
Bụi đất do núi sụp đổ đã dần dần tản đi, ánh quang dần chiếu rọi xuống, bỗng nhiên binh sĩ có cảm giác hãnh diện khó hiểu.
Quan quân phía trước quát:
"Đừng nhìn nữa, đuổi kịp đội ngũ, chiến tranh còn chưa kết thúc đâu.
Bây giờ là lúc chúng ta ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu."

Đúng, chiến tranh vẫn chưa chấm dứt nha.
Nghĩ tới đây, các binh sĩ dứt khoát phóng ra ngoài núi.
Theo bước chân dần tăng nhanh, bọn họ dần nghe được tiếng mọi rợ kêu rên cùng tiếng gào thét của đàn sói đan chéo, hỗn tạp cùng một chỗ.
Đại lừa dối dẫn đầu xông về phía trước, đợi mọi người bò qua ngọn núi đã bị hủy thì trước mắt nhất thời trở nên rộng rãi hơn.
Chỉ thấy đàn sói tấn công quân đoàn viễn chinh rất có trình tự, mỗi 300 con sói sẽ tạo thành một đoàn thể nhỏ, chẳng khác gì răng cưa không ngừng xoắn mài trận hình quân đoàn viễn chinh.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, P5092 khó lòng tin được đàn sói chiến đấu lại có kết cấu như thế.
Khi đàn sói tấn công sẽ có một đầu cự lang màu xám to lớn mạnh mẽ dẫn đầu phía trước đội ngũ.
Dù mọi rợ dùng rìu bổ tới, chúng cũng chẳng hề sợ hãi.
Khi đàn sói bắt đầu di chuyển, một cự lang vẫn còn giữ sức sẽ lùi lại phía đuôi, trong trường hợp có mọi rợ truy kích, chúng sẽ xông tới bọc hậu.
Ba ngàn đầu cự lang di chuyển trong quân đoàn viễn chinh như chỗ không người, càng thêm dũng mãnh so với người bình thường, năng lực hành động rất mạnh.
Trong bầy sói, nếu có đồng bạn bị giết, chúng cũng không mảy may lưu luyến, chỉ biến hóa trận hình đơn giản rồi lần nữa tiếp tục hành động.
P5092 ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lang Vương trên đỉnh núi bên cạnh.
Cự lang kia uy nghiêm điều động “lang lực” như thế.
Vào lúc này, Lang Vương đột nhiên nhảy xuống vách núi, phóng thẳng tắp tránh khỏi đám mọi rợ.
Không có bất kỳ tên mọi rợ nào có thể ngăn cản bước chân của nó.
"Đợi một chút, nó đi đâu vậy?"
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ nói:
"Nó đang làm gì thế?"
Vừa dứt lời, mọi người thấy bên ngoài chiến trường có một đám hán tử cưỡi ngựa chạy đến.
Cầm đầu là một người đeo mặt nạ răng nanh.
Lang Vương nhanh chóng chạy tới bên cạnh người đeo mặt nạ, thân mật cọ xát vào tay áo đối phương.
P5092 thông qua kính viễn vọng quân dụng thấy một màn như vậy thì . Âm Thầm kinh hãi, hắn đối nói với đám người Vương Uẩn ở bên cạnh:
"Lúc trước Hỏa Chủng nhận được tin, trong thảo nguyên có vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất vừa xuất hiện.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy quả thật khiến người cảm thấy kinh ngạc a."

Ngay sau đó, hắn lại thấy thiếu niên kia nhảy lên lưng Lang Vương từ trên lưng ngựa, đối phương được Lang Vương cõng mà chậm rãi đi tới chiến trường.
Bên cạnh thiếu niên là hơn vạn hán tử thảo nguyên cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
Bọn họ tựa như thủy triều cuốn tới chỗ quân đoàn viễn chinh, hình thành cảnh tượng to lớn như biển động.
Trên bầu trời, một bóng đen xẹt qua, khi tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy rõ đó là một con chim ưng to lớn đang bay lượn.
Khi nó bay vút đến đỉnh đầu quân đoàn viễn chinh liền trực tiếp dùng móng vuốt cắp hai mọi rợ bay lên không trung rồi ném rơi.
Mọi rợ bị vứt xuống từ trên không phát ra tiếng thét to lớn, cuối cùng ngã chết trong đám người.
Người trong thảo nguyên phát ra tiếng hoan hô trời long đất nở, phảng phất như đã lấy được thắng lợi.
Mặc kệ sức chiến đấu của họ tốt xấu ra sao thì hiện tại tâm tình họ hoàn toàn không tệ.
Đối với đám P5092 mà nói, trận đánh này cần một lý do để đánh, ví dụ bảo vệ người Trung Nguyên giống Hỏa Chủng hoặc một vấn đề gì đó.
Nhưng đối với người thảo nguyên mà nói, hết thảy lý do đều rất đơn giản, là vì chủ nhân của họ.
phóng viên chiến địa tới hỏi người thảo nguyên, vì sao các ngươi tới trợ giúp Tả Vân sơn.
Đoán chừng khi ấy Hassan sẽ gãi gãi sau gáy trả lời, là do chủ nhân kêu chúng ta tới.
Chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Vương Uẩn nói:
"Ta nhớ được đầu chim ưng này, lúc trước khi chúng ta chiến đấu nó cứ phía trên lượn vòng trận địa.
Lúc trước ta còn tưởng chỉ là một con dã ưng, không ngờ lại là chim ưng của người trong thảo nguyên."

"Xem ra bọn họ đã sớm chú ý tình hình chiến đấu của chúng ta a…"
Trương Tiểu Mãn nói.
P5092 bắt đầu truyền lệnh:
"Tất cả tổ đội chú ý, trực tiếp dùng ngọn núi đã đổ này xem như công sự phòng ngự, tấn công quân đoàn viễn chinh.
Chú ý, đừng khiến đàn sói bị thương và người trong thảo nguyên, chuyện chúng ta cần làm bây giờ là giúp đỡ viện quân kiềm chế mọi rợ!"
Tây Bắc đã là nỏ mạnh hết đà, mấu chốt chiến thắng đều nhờ vào viện quân, P5092 chỉ có thể dẫn binh sĩ hỗ trợ người trong thảo nguyên từ xa.
Vào lúc vị vua kia vừa gia nhập chiến trường, hắn không giết người ngay mà thúc đẩy Lang Vương trực tiếp xông qua chiến trường, tới chỗ đám người P5092.
Vương Uẩn thầm nói:
"Lá gan tên này cũng quá lớn rồi, vạn nhất bị quân đoàn viễn chinh vây giết thì sao."

Vừa dứt lời, trong quân đoàn viễn chinh quả nhiên có người thông minh, đối phương liếc mắt thấy Nhan Lục Nguyên là người đứng đầu của viện quân nên lập tức cho binh lực bao vây hắn.
Bất quá điều khiến quân đoàn viễn chinh kinh ngạc là khi bọn họ bắt đầu xông tới chỗ thiếu niên, đàn sói và người trong thảo nguyên đều chẳng hề cứu viện.
Sau một khắc, một mọi rợ phóng tới chỗ Nhan Lục Nguyên bỗng nhiên trượt chân vì tảng đá, thời điểm hắn ngã xuống, cự phủ trong tay mất cân bằng, không cẩn thận chém lên chân một tên mọi rợ khác.
Bọn mọi rợ này chẳng khác nào cờ đô mi nô , một người lại một người vì chuyện đột ngột nào đó mà không ngừng ngã xuống, thậm chí còn có người khi không chết ngay tại chỗ.
P5092 nhìn một màn này bỗng cảm thấy hoang đường vô cùng, dường như quân đoàn viễn chinh tinh nhuệ đánh bất phân thắng bại với họ lúc trước bỗng nhiên chẳng khác nào mấy đứa con nít!
Đây có còn là mọi rợ từng chiến đấu cùng bọn họ không? Thiếu niên trên lưng sói này quá tà tính rồi, người tiếp cận hắn sao gặp xui hết thế kia?!
Khó trách đối phương dám một thân một mình xông ngang qua chiến trường, thì ra hắn có thực lực cường đại.
P5092 thầm nghĩ, tuy lần này người trong thảo nguyên cứu viện Tả Vân sơn, nhưng lúc trước họ từng tấn công hàng rào 176.
Nếu người thảo nguyên thật sự mạnh như vậy sẽ trở thành một mối nguy hiểm ẩn tiềm của Trung Nguyên.
Cũng không biết đối phương cùng Nhâm Tiểu Túc có quan hệ gì, là trước kia Nhâm Tiểu Túc từng giúp đối phương nên đối phương mới đến trợ giúp lại?
P5092 không ngừng suy tư, đơn giản vì người trong thảo nguyên từng là tai họa ngầm của Trung Nguyên, vì thế hắn lo những người thảo nguyên này sẽ lật ngược lại tấn công bọn họ.
Đừng nói vừa đuổi được quân đoàn viễn chinh, kết quả lại tới người thảo nguyên đấy chứ.
Lúc này, Nhan Lục Nguyên đã đi tới chỗ của đám P5092, chiến lữ số 6 cũng vì đối phương đến nơi mà ngừng bắn.
Hai bên trầm mặc, đám P5092 cũng không biết nên chào hỏi cùng đối phương như thế nào.
Kết quả hai bên đều trầm mặc chừng hai phút thì Nhan Lục Nguyên đột nhiên hỏi:
"Ca của ta đâu, hắn không muốn gặp ta sao?"
Đám P5092 hai mặt nhìn nhau, ca ca? Đệ đệ? Tân chủ trên thảo nguyên chẳng lẽ lại là đệ đệ của Thiếu soái nhà mình?
Nếu thật như vậy, Tây Bắc sẽ có thêm một ngoại viện cường đại rồi!?
Đại lừa dối nói thầm:
"Quyết định chính xác nhất cả đời này của ta đoán chừng là đại hưng tây bắc cùng Thiếu soái a.
Nhìn xem, bây giờ lại có thêm một nhóm rồi…”
Khóe miệng P5092 co giật một chút, bây giờ là lúc nào rồi mà còn đại hưng tây bắc! ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận