Đệ Nhất Danh Sách

Chương 407: Tùy Cơ Ứng Biến

Chiến tranh rất dễ khiến con người mệt mỏi. Trên chiến trường ngay cả ngủ cũng không yên, việc tiêu hao tinh thần này chỉ có những binh sĩ được huấn luyện mới làm được.
Khi màn đêm dần buông, Trương Tiểu Mãn hạ lệnh tất cả kiểm tra súng ống. Đồng thời bắt đầu động viên trước chiến đấu:
- Nạp đầy đạn cho ta. Đêm nay chúng ta sẽ kết thúc trận chiến này. Ta biết mọi người đều đã mệt…
- Không mệt đâu Đại đội trưởng…
Tiêu Tiểu Thần vui cười hớn hở:
- Trên chiến trường luôn có Nhâm Tiểu Túc một mực mở ra vùng an toàn. Chúng ta chỉ bổ đao thôi, không có gì mệt mỏi cả.
Đây là lý do thoái thác hắn thường dùng để động viên mọi người trước trận chiến. Trên cơ bản, vào cuối trận là lúc hung hiểm nhất, cho nên hắn hi vọng binh sĩ dưới trướng có thể giữ vững tinh thần, hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.
Vốn Trương Tiểu Mãn cũng chẳng phải người giỏi động viên người khác. Cho nên chỉ động viên người khác vào cuối trận chiến thôi. Kết quả bây giờ sao không giống như trước nhỉ.
Mắt thấy hai ngày qua họ đã chiến đấu với cường độ cao mà binh sĩ Tiêm Đao Liên vẫn phấn khởi vô cùng, trông không có gì mệt mỏi cả.
Trận chiến này khác với những trận chiến khác. Trước kia họ chưa từng đánh trận nhẹ nhàng như thế.
Trương Tiểu Mãn cảm khái:
- Được rồi, đánh xong trận này là xong rồi. Mọi người chú ý, lúc trước Doanh trưởng từng hoài nghi trong trấn Thập Xuyên có dấu vũ khí sát thương cỡ lớn, cho nên vào ngày cuối cùng, nếu bị buộc tới đường cùng, rất có thể kẻ địch sẽ sử dụng nó.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Đám Chu doanh trưởng có nói trong trấn Thập Xuyên có giấu gì không?
- Đại khái là một loại pháo…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Hiện tại phương diện tình báo của cứ điểm 178 chúng ta còn chút khiếm khuyết, không tra được đến cùng nơi này có bao nhiêu lực lượng hoặc có cái gì.
Trên phương diện tình báo, Nhâm Tiểu Túc thật sự bội phục Khánh thị.
Vì chiến tranh, Khánh Chẩn chuẩn bị toàn bộ, suy nghĩ khá xa.
Mà ở cứ điểm 178, Trương Cảnh Lâm đã rời đi hơn 10 năm. Nơi này như lâm vào trạng thái quần long vô thủ.
Dù có Tư lệnh tự chức nhưng vị này cũng là không trâu bắt chó đi cày. Tư lệnh xuất thân là hán tử tây Tây bắc này chỉ tập trung phát triển mặt huấn luyện quân đội và quân bị, chứ không suy xét tới sự thay đổi về kinh tế cùng công tác tình báo. Đối phương thật sự không am hiểu những thứ này.
Vào ban ngày, quân phòng thủ Thập Xuyên đã khởi xướng tiến công điên cuồng, nhưng sau khi bị đánh lui về sau thì không còn động tĩnh gì nữa.
Bấy giờ, Trương Tiểu Mãn chỉ nghĩ Tông thị đang tấn công trả đũa họ. Thế nhưng Ảnh tử Nhâm Tiểu Túc giữ lại bên ngoài đã theo dõi và phát hiện lần tiến công này chỉ là giả, thực chất thủ quân Thập Xuyên đang chậm rãi lùi lại phía sau.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ suy nghĩ một chút. Chỉ sợ lần tiến công đó chỉ để che đậy sự thật rằng thủ quân đang lùi lại và không muốn để Tiêm Đao Liên phát hiện.
Vì sao thủ quân Thập Xuyên lại lui quân?
Nhâm Tiểu Túc không suy nghĩ nữa mà nói:
- Đại đội trưởng, chúng ta rút quân đi.
- Rút quân? Vừa mới thắng trận ngươi lại kêu ta rút quân?
Trương Tiểu Mãn kỳ quái hỏi.
- Có nguy hiểm.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trương Tiểu Mãn cau mày:
- Chúng ta ra chiến trường đã định sẵn sẽ đối mặt với nguy hiểm, nào có đạo lý rút lui? Hơn nữa, vạn nhất muốn rút lui khó hơn, vì những trận chiến trước mà kiến trúc phía sau đã sụp đổ gần chắn đường rồi.
- Nhất định phải có nguyên nhân gì đó mà thủ quân Thập Xuyên mới rút lui khỏi đây!
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Làm sao ngươi biết họ rút lui, ngươi vẫn luôn ở đây mà?
Trương Tiểu Mãn phất tay;
- Đã đánh tới đây rồi, không thể rút lui được!
- Lúc trước chúng ta có thể đánh thắng thì về sau cũng sẽ như vậy…
Nhâm Tiểu Túc gấp gáp nói:
- Chúng ta rút lui đi! Vạn nhất Tông thị dùng hỏa lực đánh úp Thập Xuyên thì sao?
- Làm sao mà được? Trong Thập Xuyên chỉ có 3 đội chúng ta thôi. Họ trực tiếp dùng hỏa lực có khác nào lấy đại pháo bắn muỗi đâu.
Trương Tiểu Mãn đang chuẩn bị nói gì đó lại phát hiện bản thân bị Nhâm Tiểu Túc khiêng lên vai. Trương Tiểu Mãn nhất thời kinh hãi:
- Ngươi thả ta xuống mau.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chẳng để ý tới hắn, chỉ khiêng Trương Tiểu Mãn lên rồi điên cuồng chạy khỏi trấn Thập Xuyên.
Hành động của Nhâm Tiểu Túc khiến những người khác trong Tiêm Đao Liên bối rối.
Trương Tiểu Mãn nằm trên vai Nhâm Tiểu Túc rống to:
- Ngươi thả ta xuống. Nhâm Tiểu Túc, ngươi dám cãi quân lệnh, cẩn thận ta đánh chết ngươi!
Nhâm Tiểu Túc vừa chạy vừa nói:
- Nếu chỉ có 3 đại đội ở đây, Tông thị tất nhiên không đại động can qua. Nhưng nếu Tông thị phát hiện ta cũng ở đây thì khác.
Trương Tiểu Mãn dừng lại, trong nhất thời, hắn chợt hiểu vì sao Nhâm Tiểu Túc muốn rút lui.
Trong lúc Tiêm Đao Liên, Đội 2 và 3 thất thần thì Trương Tiểu Mãn nằm trên vai Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Lùi lại mau! Nhâm Tiểu Túc, ngươi phải cho ta lời giải thích hợp lý. Bằng không ta sẽ cho ngươi ra tòa án quân sự.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, họ còn có thể làm gì nữa, rút lui thôi chứ sao.
Cả đám người trực tiếp rút khỏi trấn Thập Xuyên. Nhâm Tiểu Túc chạy cách Thập Xuyên 2 ki lô mét mới dừng bước.
Trương Tiểu Mãn bị Nhâm Tiểu Túc khiêng trên vai tới choáng váng. Không nói những thứ khác, chỉ nói thể lực thì thể lực Nhâm Tiểu Túc thật sự rất tốt, khiêng một người hơn trăm cân chạy liên tục vài ki lô mét mà chẳng nghỉ!
Kết quả khi Nhâm Tiểu Túc thả Trương Tiểu Mãn xuống, tất cả binh sĩ Tiêm Đao Liên đều thấy ở trấn Thập Xuyên phát lên ánh lửa to lớn, từ xa có thể nghe được tiếng nổ mạnh.
Dù cách vài ki lô mét nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sự rung chuyển trên mặt đất.
Đây không phải đạn pháo làm thành, trên thực tế, không cần đại pháo, chỉ mỗi thuốc nổ mà thủ quân Tông thị bỏ lại Thập Xuyên cũng đủ khiến nơi này lâm vào biển lửa.
Trương Tiểu Mãn kinh ngạc nhìn một màn này:
- Thực con mẹ nó chứ. Nếu chúng ta không đi kịp, e rằng cả 3 đội đều xong.
Trương Tiểu Mãn không truy cứu việc Nhâm Tiểu Túc khiên hắn rời đi nữa. Lúc này binh sĩ của cả 3 đội đều đang sợ hãi nhìn chằm chằm biển lửa.
Vì tiếng nổ mạnh vừa rồi mà trong một thời gian ngắn, mọi người đều bị ù tai.
- Sao ngươi biết họ rút lui thế?
Trương Tiểu Mãn nhìn Nhâm Tiểu Túc, hiếu kỳ hỏi.
- Bây giờ chưa nói được.
Nhâm Tiểu Túc nói thẳng.
- Được rồi.
Trương Tiểu Mãn cũng không hỏi thêm, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Sau này ngươi vẫn phải nghe mệnh lệnh, ngươi quên những gì ta nói rồi à…
Nhâm Tiểu Túc bảo:
- Đại đội trưởng bảo phải tùy cơ ứng biến.
Trương Tiểu Mãn nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta có nói à?
Tiêu Tiểu Thần trung thực nói:
- Có nói mà.
Hỏi là thế thôi chứ thật ra Trương Tiểu Mãn cũng đang vui. Hắn vừa sống sót khỏi tai nạn nên trịnh trọng nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Cám ơn ngươi.
“Điểm cảm tạ tới từ Trương Tiểu Mãn, +1!”
Đây chính là ơn cứu mạng, nếu không phải Nhâm Tiểu Túc phản ứng nhanh. E rằng bây giờ cả 3 đội đều không còn.
Dù thế nào đi nữa, sự xuất hiện của Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào bảo hiểm cho tính mạng của mọi người vậy.
Sau khi nghe thông báo từ cung điện, Nhâm Tiểu Túc đưa mắt nhìn những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận