Đệ Nhất Danh Sách

Chương 672: Trường Sinh Bất Tử

Trong một biệt thự sang trọng bên trong hàng rào 31 của Khổng thị, một đám người mặc quân trang đang đứng chờ ngoài cửa.
Mỗi người cầm một phần văn bản như đang chờ được báo cáo.
Họ đứng ở ngoài sảnh chính, nhìn cửa gỗ màu đỏ sậm, âm thanh bên trong hoàn toàn bị cửa gỗ ngăn cách.
Quan quân nghiêm túc mà đứng, rõ ràng bên cạnh có bày ghế cho họ ngồi nghỉ nhưng vì sự đặc biệt của ngày hôm này cùng chuyện ở Lạc thành mà tâm trạng ông chủ không tốt lắm mà họ chẳng dám ngồi.
Bấy giờ, một người trẻ tuổi đi tới, hắn nhìn những người khác rồi cười nói với quản gia:
- Hôm nay ông chủ ăn mấy chén cơm?
Quan quân bên trong nhìn thấy người trẻ tuổi đều nhỏ giọng chào hỏi, dường như địa vị người này rất cao.
Quản gia thấy người trẻ tuổi cũng tương đối thân thiết hơn, nhỏ giọng đáp:
- Hôm nay ông chủ chưa ăn cơm.
Người trẻ tuổi mỉm cười:
- Hèn chi đám người này ngay cả ngồi cũng chẳng dám ngồi.
- Ngươi cũng cẩn thận chút, hôm nay tâm trạng ông chủ không tốt lắm…
Quản gia nhắc nhở.
- Không sao…
Người trẻ tuổi mỉm cười:
- Chuyện của Lạc thành nếu giao cho ta, chắc chắn sẽ không bị tiểu tử Vương Yến Nhàn kia đặt bẫy.
Lão Lưu, ngươi mở một bình đại hồng bào mới, đợi lát nữa bưng vào cho ông chủ.
- Vâng…
Quản gia gật đầu.
Trên thực tế, quản gia cũng ở trong biệt thự không dám đi đâu.
Khi tâm tình vị kia trong biệt thự không tốt thì còn đáng sợ hơn bên ngoài đồn nhiều.
Ai cũng nói người quản lý tình báo của Khổng thị, Khổng Nhĩ Đông cực kỳ hung ác.
Người khác tức giận liền giết người, hắn thì không giết người sẽ tức giận.
Đợi khi quản gia pha trà xong thì giao cho người trẻ tuổi.
Thời gian người trẻ tuổi sắp vào nhà, quản gia kéo hắn lại:
- Vương Uẩn, hôm nay ngươi đừng có không biết lớn nhỏ nữa.
- Yên tâm, ta tự biết…
Vương Uẩn vừa cười vừa nói.
Lúc này, Vương Uẩn bưng mâm trà đẩy cửa tiến vào sảnh chính.
Quân nhân đứng đó thấy hắn vào thì thở phào nhẹ nhõm.
Dường như chỉ cần Vương uẩn xuất hiện thì kiếp nạn hôm nay của họ sẽ kết thúc.
Khổng Nhĩ Đông thấy có đẩy cửa bước vào thì sắc mặt càng thêm âm trầm.
Nhưng khi thấy người tới là Vương Uẩn thì mới nhịn lại, chậm rãi nói:
- Ngươi về lúc nào, mọi chuyện thuận lợi chứ? Đã tra rõ là chuyện gì xảy ra chưa?
- Sáng nay vừa về…
Vương Uẩn vừa cười vừa nói:
- Không phải nghe lão gia ngài tức giận nên nhanh chóng chạy tới vấn an à.
Trước ngài uống ngụm trà đã.
Khổng Nhĩ Đông nhìn đối phương:
- Chuyện của Lạc thành muốn thực hiện cũng mất công hết 4 5 năm.
Vậy mà chỉ trong một lần thất bại liền mất sạch.
Dù là ta cũng không tránh khỏi lửa giận của phía trên.
- Việc này ta đã điều tra xong rồi…
Vương Uẩn nói:
- Ta vừa về từ Lạc thành.
Kỳ thật Khổng Nhị Ca cũng không làm gì sai.
Chuyện này sở dĩ thất bại vì hai nguyên nhân.
Khổng Nhĩ Đông không nói gì, chỉ chờ Vương Uẩn nói hết.
- Một là Vương Yến Nhàn đã được Vương thị che giấu, hắn là siêu phàm giả.
Hơn nữa trong lần hành động này, Vương thị có rất nhiều điểm kỳ quặc.
Về trận chiến trên Vọng Xuân Môn, phần lớn siêu phàm giả Vương thị đều chạy trốn trước, dường như từ đầu họ đã lên kế hoạch sẵn, không hề trông cậy vào việc giết dược Hứa Khác trong trận chiến…
Vương Uẩn nói:
- Vương Yến Nhàn là một đối thủ cực kỳ lợi hại. Đám Khổng Nhị Ca bị nổ chết trong phòng, tám phần là do Vương Yến Nhàn làm.
- Tiếp đi…
Khổng Nhĩ Đông nói.
- Khổng Nhị Ca cũng không phải kẻ xoàng xĩnh gì, những năm nay ra ngoài làm việc rất ít phạm sai…
Vương Uẩn suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Cho nên, việc Vương Yến Nhàn có thể nổ chết họ cũng khiến chúng ta đề cao cảnh giác hơn về Vương thị.
Mặt khác, rõ ràng Vương thị là phe muốn đạt được vệ tinh nhất nhưng cũng là phe rút lui nhanh nhất.
Ta nghi ngờ Vương thị có cách khác để cướp vệ tinh, khả năng cao liên quan tới năng lực của Vương Yến Nhàn.
Ta vốn muốn tìm giết hắn nhưng tiểu tử này đã quay lại Vương thị, không tiện ra tay.
- Được rồi, ngươi không cần làm tiếp để gặp nguy hiểm…
Khổng Nhĩ Đông bình tĩnh nói:
- Nếu trí thông minh nhân tạo của Vương thị phát hiện ra ngươi, e rằng tất cả siêu phàm giả Vương thị sẽ tiến hành truy sát ngươi mất.
Nói về nguyên nhân thứ 2 đi.
- Nguyên nhân thứ hai là vị siêu phàm giả thần bí tới từ Tây bắc kia…
Vương Uẩn nói:
- Chuyện của Lạc thành lần này hắn có tác dụng không nhỏ.
Hắn có một tiểu tình nhân am hiểu súng ống.
Ta từng tới Vọng Xuân Môn nhìn thử vết đạn, chỉ một tay súng bắn tỉa mà giết được hơn mấy chục người.
Ta nghĩ đại đa số siêu phàm giả hiện tại đều không mong muốn đụng chạm tới hai người này đâu.
- Vậy ngươi thì sao?
Khổng Nhĩ Đông hỏi.
- Ta cũng vậy…
Vương Uẩn cười:
- Bất quá đối phương không có bất kỳ mâu thuẫn lợi ích gì với Khổng thị cả.
Tỷ lệ chạm mặt trong tương lai không cao.
Ta cảm thấy hiện tại hẳn hắn đã về Tây bắc, lần này tới hơn phân nửa là để hỗ trợ.
Gần đây không phải chúng ta nhận được tin, lúc Trương Cảnh Lâm du lịch từng đi tới Lạc thành à.
Khổng Nhĩ Đông xoa xoa mi tâm.
Sau đó tháo kính lão để xuống bàn:
- Chuyến đi này của ngươi ít nhất cũng giúp chúng ta hiểu thêm về thực lực của Vương Yến Nhàn.
Nếu những người khác đều khiến ta bớt lo như thế thì tốt rồi.
Tiếp theo ngươi có kế hoạch gì không?
- Ngài nghe về chuyện của Hỏa Chủng chưa?
Vương Uẩn đột nhiên hỏi.
- Có nghe…
Khổng Nhĩ Đông nhìn Vương Uẩn một cái:
- Làm sao, ngươi tính làm gì?
- Hỏa Chủng là láng giềng của chúng ta, sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn?
Vương Uẩn cười nói:
- Hơn nữa ông chủ nghĩ mà xem, sự kiện Lạc thành lần này, rõ ràng An Kinh tự đứng về phía Vương thị, không nói vật thí nghiệm 01 kia có hữu dụng không.
Chỉ cần khiến nhiệm vụ này của An Kinh tự và Hỏa Chủng không thể thành công, để bên khác hưởng lợi cũng quá đủ rồi.
Bấy giờ, đột nhiên Khổng Nhĩ Đông hỏi:
- Nghe nói vật thí nghiệm 01 kia đã sống hơn 200 năm?
Vương Uẩn sửng sốt, hắn không ngờ Khổng Nhĩ Đông lại chú ý tới điểm nà.
Trong căn phòng u ám, ánh mặt trời chiếu qua khe hở, Vương Uẩn nhìn kính lão Khổng Nhĩ Đông vừa đặt trên bàn mới nhớ tới tuổi của vị này xem như gần hàng trăm rồi.
Một ông lão đứng trên đỉnh núi quyền lực, khi hắn dưới một người mà trên trăm vạn người còn có thể cầu mong cái gì nữa?
Trường sinh bất tử, quyền lực mãi mãi vững chắc mới là thứ họ muốn nhất.
Vốn Vương Uẩn cũng không quá để tâm tới vật thí nghiệm số 01 kia.
Hắn nghĩ Khổng Nhĩ Đông cũng sẽ như thế.
Nhưng giờ khắc này hắn phát hiện bản thân sai rồi.
Vì hắn trẻ tuổi nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trường sinh bất tử, thế nhưng đối phương thì khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận