Đệ Nhất Danh Sách

Chương 809: Quá Xui Xẻo A

Đông đông đông, tiếng đập cửa vang lên.
Mọi người đi tới đại sảnh, nhìn Vương Kinh:
- Lão gia tử, chuyện này là sao? Chẳng lẽ Khổng thị muốn bắt chúng ta à?
Nói thật, lúc bị điều tra gián điệp trước cửa thành mọi người đã bắt đầu luống cuống.
Hiện tại gặp loại chuyện này, bên ngoài biệt thự toàn là quân nhân súng vác trên vai, đạn lên nòng bao vây, nói họ không hoảng hốt là chuyện không thể nào.
Họ là bác sĩ trị bệnh, có lẽ trên bàn phẫu thuật gặp nguy không loạn nhưng họ thật sự chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh thế này.
Mọi người hiểu rõ quân nhân Khổng thị sẽ không đùa với họ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
Hiện tại nghe tiếng đập cửa, mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta cũng chưa dám đi tới mở cửa.
Vương Kinh thở dài:
- Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi.
Chúng ta cứ phối hợp với họ, nhìn xem họ muốn làm gì cái đã.
Các người đứng sát phía sau, đừng để bị ngộ thường.
Nói xong Vương Kinh tính đi tới mở cửa nhưng một bác sĩ trung niên tính tiến lên nói để hắn mở cửa đi, cuối cùng đối phương do dự thế nào cũng chẳng có dũng khí lên tiếng.
Lương Sách khẽ cắn môi chỉ bị hành động, chỉ là hắn phát hiện đã có người nhanh chân hơn hắn.
Nhâm Tiểu Túc kéo tay Vương Kinh:
- Lão gia tử một bó tuổi lại đi làm mấy chuyện này làm gì, cứ để ta.
Hơn nữa ta cảm thấy chắc cũng không có gì nguy hiểm đâu.
Nếu thật sự tới bắt chúng ta sẽ không gõ cửa lễ phép như thế, họ phải xông thẳng vào mới đúng.
Cả đám người đồng loạt nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, họ không nghĩ tới điểm này nhưng Nhâm Tiểu Túc nhỏ tuổi nhất lại nhìn ra.
Dương Tiểu Cận cũng kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc mổ cái, bất quá nàng không nhiều lời mà lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nhâm Tiểu Túc đi tới mở cửa ra, người trẻ tuổi mặc tây trang đứng bên ngoài cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Xin chào, ta là Bùi Văn Cẩm, người phụ trách tạm thời của phòng tình báo số 1, đêm khuya ghé thăm thật sự xin lỗi.
- Xin hỏi ngài tới có chuyện gì sao?
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi.
- Ta có thể vào nhà nói chuyện không? Bùi Văn Cẩm cười nói:
- Bên ngoài có chút lạnh.
- Đương nhiên là được…
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì nhích qua một bên.
Chỉ là Bùi Văn Cẩm cũng không vào biệt thự một mình, phía sau hắn còn có tổ đội tác chiến 30 người.
Những người này ăn ý nuối đuôi đi vào, sau khi vào biệt thự lập tức chia ra đứng gác các lối đi, nghiêm túc canh giữ.
Bùi Văn Cẩm đi tới nắm tay Vương Kinh:
- Ngưỡng mộ đại danh Vương lão gia tử đã lâu.
hi vọng lần bái phỏng này không quá đường đột.
Mời ngài ngồi, chúng ta còn ở lại biệt thự một lúc nữa.
Nói xong, Bùi Văn Cẩm đỡ Vương Kinh đi tới sô pha.
Nhâm Tiểu Túc ở một bên hiếu kỳ hỏi:
- Lần trước tiếp đón chúng ta không phải trưởng quan tên Chung Trăn gì đó à, hắn đâu rồi?
Bùi Văn Cẩm tiếc nuối:
- Trưởng quan Chung Trăn vừa xảy ra chuyện, đã hi sinh vì nhiệm vụ rồi.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời ngây người.
Vốn hắn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại nhận được đáp án này!
Vương Kinh cũng tò mò lên tiếng:
- Ban ngày vừa gặp qua hắn, sao tới tối đã hi sinh vì nhiệm vụ rồi.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bùi Văn Cẩm nghiêm túc nhìn Vương Kinh:
- Ngài không biết ư?
- Làm sao ta biết…
Vương Kinh thản nhiên đáp, ông thật sự không biết!
Bùi Văn Cẩm quan sát biểu tình Vương Kinh, phát hiện không có vấn đề gì mới giải thích:
- Đêm nay đột nhiên có cao thủ ra tay trong hàng rào.
Binh sĩ tuần tra tiến hàng đại khai sát giới.
Chung Trăn trưởng quan đang trên đường tới địa điểm của mục tiêu thì bị kẻ định đánh lén, bắn nổ xe.
Hắn đã chết ngay trong xe.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc thật sự cạn lời.
Hắn chỉ tiện tay bắn một cái, tính kiếm gì đó hấp dẫn lực chú ý của binh sĩ Khổng thị mà thôi, sao lại trực tiếp giết chết Chung Trăn luôn rồi….
Chung Trăn này quá xui xẻo a!
Vì thế Bùi Văn Cẩm liền trở thành trưởng phòng tạm thời của phòng tình báo số 1.
Nhâm Tiểu Túc biết, phòng 1 quản lý nội bộ, phòng 1 quản lý ngoại giao, phòng 3 thuần túy là một cơ quan chuyên cung cấp hỏa lực.
Bùi Văn Cẩm nhìn mọi người:
- Trong hàng rào xảy ra chuyện lớn như thế, chúng ta phải điều tra rõ nguyên nhân.
Các vị vừa tới lại xảy ra chuyện, tuy chúng ta biết các vị đều là bác sĩ đứng đắn nhưng vẫn phải điều tra theo thông lệ.
Vương Kinh gật đầu:
- Việc này chúng ta hiểu.
Bất quá ta cam đoan bác sĩ trong biệt thự này không ai có khả năng là tội phạm mà Bùi trưởng quan tìm.
- Được rồi, ngài hiểu được thì tốt quá…
Bùi Cẩm Văn đứng dậy nói với binh sĩ:
- Lục soát từng căn phòng một xem có thứ gì khả nghi không.
Nói xong, binh sĩ lập tức rời đi, tiến hành lục xét.
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu họ muốn tìm thứ gì rồi, là súng ngắm.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc rất hiếu kỳ, nếu giấu súng ngắm lớn như thế trong biệt thự nhất định tạo nên sự chú ý.
Tội phạm sẽ không đem súng ngắm quay về.
Bùi Văn Cẩm hẳn cũng hiểu rõ đạo lý này, dù súng ngắm có quan trọng đi nữa thì thời điểm này chẳng ai dại gì mà mang theo bên người.
Chỉ trong chốc lát, binh sĩ toàn bộ tập hợp lại, tổ trưởng báo cáo:
- Không phát hiện thứ gì khả nghi cả.
- Điều tra xung quanh đây một ki lô mét , thử xem có không…
Bùi Văn Cẩm chậm rãi nói, nói xong hắn rời khỏi biệt thự.
Vương Kinh đi sau lưng, Nhâm Tiểu Túc cũng đi theo.
Mắt thấy vị Bùi trưởng quan đi một vòng quanh biệt thự, Vương Kinh cũng tò mò không biết Bùi Văn Cẩm đang làm gì.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc thấy Bùi Văn Cẩm cẩn thận nhìn từng khung cửa sổ.
Nhất thời hắn hiểu rõ ý đồ của tên này, Bùi Văn Cẩm muốn nhìn xem có ai rời khỏi biệt thự từ cửa sổ không!
Bệ cửa sổ dính đầy bụi, chỉ cần có người đạp lên nhất định sẽ lưu lại dấu chân.
Hơn nữa rất ít người chú ý tới chi tiết này, ai sẽ rảnh nhìn xuống chân mình là gì?
Bùi Văn Cẩm kiểm tra từng bệ cửa sổ nhưng không phát hiện được gì.
Dương Tiểu Cận suy nghĩ mới nhận ra, nơi Bùi Văn Cẩm xem xét đều là góc chết mà người theo dõi không thấy được.
Nếu có người muốn yên lặng rời khỏi biệt thự nhất định chỉ có thể rời khỏi từ chỗ cửa sổ.
Bộ dáng Bùi Văn Cẩm như đã biết từ lâu.
Lúc trước Dương Tiểu Cận còn suy nghĩ vì sao hai người theo dõi lại canh ở góc độ chỉ nhìn được 60% tầm mắt, việc này quá không chuyện nghiệp rồi.
Rõ ràng họ có thể lựa chọn một khoảng cách nhất định để quan sát trọn vẹn biệt thự!
Kết quả hiện tại Dương Tiểu Cận mới hiểu, thì ra đối phương đang bẫy bọn họ.
Bùi Văn Cẩm chậm rãi đi về phía cửa sổ nơi Nhâm Tiểu Túc ra vào.
Hắn cẩn thận quan sát từng chút một, thiếu điều chỉ còn dán mặt mình vào đó!
Dương Tiểu Cận yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, bất kỳ lúc nào cũng có thể rút súng ra bắn.
Một giây sau, Bùi Văn Cẩm cười ngẩng đầu:
- Xem ra các vị đều là những bác sĩ tốt.
Trên bệ cửa sổ không có chút dấu vết nào cả, vì Nhâm Tiểu Túc đã sớm nhận ra cái bẫy này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận