Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1063: 178 Trạm Gác

Trước đó, Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ đi qua cứ điểm 178 ở phía tây cả.
Nơi bên ngoài cứ điểm cũng không hoang vu như trong tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc.
Trên đường hắn và Trương Cảnh Lâm thấy được rất nhiều người Tây Bắc đang trồng trọt, chăn nuôi.
Trương Cảnh Lâm giải thích:
"Nhà xưởng đều nằm trong phạm vi bảo hộ của cứ điểm, từ hàng rào 144 tới nay hẳn ngươi cũng thấy.
Thế nhưng trồng trọt và chăn nuôi vẫn phù hợp với Tây Bắc hơn.
Ý nghĩa tồn tại của trạm gác không chỉ giúp cứ điểm sớm chuẩn bị chiến đấu, đồng thời cũng tranh thủ thời gian rút lui cho những cư dân này."

Nhâm Tiểu Túc yên lặng gật đầu, hoàn cảnh của cứ điểm 178 đặc thù, nơi có thể trồng trọt và chăn nuôi tương đối ít, phải sử dụng cho tốt.
Hắn đột nhiên hỏi:
"Quy củ Tư lệnh phải đi bộ qua khắp các trạm khác được định ra từ khi nào?”

"Từ rất lâu trước kia… "
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói:
"Hoàn cảnh sống của binh sĩ ở trạm gác rất khổ.
Có một vài binh sĩ phải ở đó rất nhiều năm, mùa hè nắng nóng vô cùng, màu đông lạnh không chịu nổi, hơn nữa tài nguyên còn thiếu thốn.
Trạm gác quan trọng có khoảng năm sáu người, vài trạm gác khác chỉ có hai người.
Cho nên rất cô đơn.:”
Trương Cảnh Lâm tiếp tục nói:
"Tư lệnh đương nhiên có thể ngốc ở trong cứ điểm được người bảo vệ.
Nhưng ngươi phải hiểu, 178 trạm gác kia là nơi nguy hiểm nhất khi chiến tranh bùng nổ.
Các binh sĩ ở đó là người đứng mũi chịu sào hết thảy.
Giống như Tiêm Đao Liên vậy, chỉ khi ngươi ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất mới biết rõ mỗi quyết định của mình sẽ có ý nghĩa gì.
Đồng sinh cộng tử cùng mới có tư cách trở thành Tư lệnh."

Không thể không nói, điểm hấp dẫn nhất của cứ điểm 178 với Nhâm Tiểu Túc đại khái chính là tinh thần nơi đây.
Trương Cảnh Lâm cười nói:
"Việc này còn có tác dụng tâm lý học, không biết ngươi có hiểu không, người cần cù sẽ xem thường người lười biếng.
Nếu một Tư lệnh từng tham gia Tiêm Đao Liên, đi bộ qua các trạm gác sẽ xem thường những người sợ chết, không làm ra các chuyện quan liêu.
Ban đầu ta vẫn chưa nhận ra, nhưng dần dà ta phát hiện, nếu có tướng lãnh nào đó dùng thủ đoạn đen tối, ta sẽ theo bản năng mà nói: Ngươi hãy nghĩ tới các chiến sĩ cô độc ở trạm gác cùng những huynh đệ đồng sinh cộng tử trên chiến trường kia đi.
Ngươi không thấy xấu hổ à.”

"Nói gì đi nữa thì những việc này là để Tư lệnh kế nhiệm hiểu rõ, một Tư lệnh cần làm những gì…”
Trương Cảnh Lâm nói.
Tới trạm gác, tham gia Tiêm Đao Liên, hai chuyện này giống như một nghi thức đặc thù vậy.
Kỳ thật ban đầu Nhâm Tiểu Túc cũng không hiểu.
Nếu hắn là người kế nhiệm Tư lệnh, phái hắn tới Tiêm Đao Liên mà lỡ hắn chết thì sao.
Phải biết, Tiêm Đao Liên đánh trận đi mười về một là chuyện rất bình thường.
Quá trình đi bộ tới trạm gác sẽ mất hai tháng.
Lão tư lệnh sẽ đi cùng Tân tư lệnh, lâu như vậy không sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó sao?
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên nhận ra, lệ cũ của cứ điểm 178 chính là muốn dùng con đường gian nan này tuyển ra một đại nhân vật, gánh vác tất cả vận mệnh của Tây Bắc.
Khi lôi kéo nạn dân đại lừa dối từng nhắc tới Nhâm Tiểu Túc về chuyện đi tới trạm gác rồi.
Đại lừa dối nói năm đó hắn ở trạm gác, mỗi ngày tỉnh ngủ đều phải vác súng ra ngoài tuần tra.
Trời đông giá rét, một người lưng đeo súng đi trên đường núi, trời chưa sáng đã phải xuất phát.
Khi trở về trạm gác thì trời đã tối.
Nước mũi chảy ra cũng bị đông cứng trên mặt, trong giày cũng có chút tuyết ngưng đọng, mặt đỏ bừng do quá lạnh.
Buổi tối ở trong trạm gác sưởi ấm cũng không dám ở quá gần đống lửa, vì đột nhiên thay đổi nhiệt độ, nóng lên sẽ khiến cả người bị sưng.
Trên đường tuần tra, cơ hội duy nhất hắn có thể giao lưu cùng ngoại giới là giữa trưa 12 giờ trên đỉnh núi Hổ Lĩnh, phất tay thăm hỏi một binh sĩ đứng trên đỉnh núi khác.
Lộ tuyến tuần tra các trạm gác khác nhau, gần nhất là hai ngọn núi này.
Mọi người sẽ tự ngầm hiểu mỗi giữa trưa sẽ vẫy tay chào nhau.
Mặc kệ gió mưa, tuyết rơi, hai tiểu binh nhất định sẽ đi tới đỉnh núi vào đúng giờ.
Khi thấy được đối phương, tâm hồn họ sẽ được an ủi một chút.
Không phải mọi người quá rảnh mà vì quá cô độc.
Khi một người được đi về cứ điểm, trước khi đi hắn sẽ dặn dò tiểu binh mới tới: Mỗi 12 giờ trưa phải đi tới đỉnh núi Hổ Lĩnh vẫy tay chào chiến hữu, ở đó có người đợi ngươi.
Trong trăm năm này, từ lúc cứ điểm 178 được xây dựng thì 178 trạm gác cũng tồn tại theo. 178 trạm gác này chẳng khác nào 178 ngọn lửa cô đơn giữa trời đông giá tuyết.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Lúc trước Trương tiên sinh cũng không quá rõ năng lực của ta.
Không sợ phái ta tới Tiêm Đao Liên ta sẽ chết sao?”

Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói:
"Ta mới bốn mươi tuổi.
Trong số các Tư lệnh trẻ chán, nếu ngươi chết, ta còn đủ thời gian tìm người kế nhiệm khác.
Phải biết, có Tư lệnh tới 70 tuổi mới tìm được người kế nhiệm ưng ý.
Ta xem như tương đối may mắn rồi."

Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
"Bây giờ ta chạy trốn còn kịp không?”

"Đương nhiên không rồi… "
Trương Cảnh Lâm cười:
"Không phải đã nói không được phép quay đầu lại à."

Rất nhiều người đều cho rằng, Trương Cảnh Lâm rất nghiêm túc, nhưng Nhâm Tiểu Túc gặp qua bộ dáng tại thị trấn Trương Cảnh Lâm thì hiểu rõ, con hàng này bề ngoài là Tư lệnh cứ điểm 178 nhưng thật chất nội tâm cũng là một tên lưu manh.
...
Trạm gác đầu tiên nằm về phía bắc 80 ki lô mét .
Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm đi từ sáng tới tối là đến.
Sau đó Trương Cảnh Lâm phát hiện, ông thì mệt muốn chết nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn bước đi như thường.
Kế hoạch đi khắp các trạm gác là để tôi luyện tâm trí Tư lệnh, cho nên mới có yêu cầu phải đi bộ.
Nhưng chắc các Lão tư lệnh không ngờ tới lại có một Tư lệnh kế nhiệm trâu bò thế này.
Nhâm Tiểu Túc là siêu phàm giả, cái gọi là rèn luyện tâm trí căn bản không có tác dụng với hắn…
Trong kế hoạch của Trương Cảnh Lâm, mấy năm gần đây Nhâm Tiểu Túc từng trải qua quá nhiều cuộc chiến, giết không ít người.
Chuyến đi này hắn hi vọng tính tình Nhâm Tiểu Túc có thể trầm tĩnh lại, để Nhâm Tiểu Túc có cơ hội lắng đọng bản thân.
Kết quả, Nhâm Tiểu Túc ngay cả đánh rắm cũng không có.
Chuyến đi này càng giống tôi luyện cho Trương Cảnh Lâm hơn...
Đến lúc chiều, Trương Cảnh Lâm nhìn Nhâm Tiểu Túc vẫn hưng phấn bừng bừng thì nhịn không được nói:
"Đi vác một tảng đá đi!"
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
"Trước kia có quy củ này nữa hả?”

"Bây giờ thì có rồi… "
Trương Cảnh Lâm nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận