Đệ Nhất Danh Sách

Chương 828: Đụng Phải Binh Sĩ Chủ Lực Của Hỏa Chủng

Sự thảm thiết vang trong hàng rào 176 vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Chỉ ba tiếng ngắn ngủi mà cả hàng rào thây người chồng chất.
Một tháng trước hàng rào 176 cũng tình trải qua tình trạng này nhưng Nhan Lục Nguyên đã ước thúc thuộc hạ không được đại khai sát giới, số người chết chỉ giới hạn và được treo lên mà thôi.
Thế nhưng lúc này đã khác, tộc đàn phương bắc đại khai sát giới trong hàng rào 176.
Không ngừng tàn sát dân cư trong thành.
Tiếng kêu rên biến hàng rào 176 chẳng khác nào luyện ngục cả.
Ngày xưa khói trắng không ngừng bốc ra từ trong hàng rào, nhưng hôm nay khói trắng đã không còn, thay vào đó là sương mù màu đen phiêu đãng trong không trung, nơi nơi đều là hỏa hoạn.
Trong vòng 100 từ khi liên minh hàng rào được dựng lên, đây là lần đầu tiên phát sinh việc tàn sát hàng loạt thế này.
Quân thủ thành của Vương thị cũng không liều chết với tộc đàn phương bắc.
Họ chỉ kịp thấy đối phương cắm cờ lên chỗ cao nhất trong hàng rào dã lập tức thoái lui về phương nam, ý đồ muốn tụ hợp cùng binh sĩ chủ lực tới tiếp viện.
Vốn binh sĩ đồn trú trong hàng rào 176 cũng không nhiều, tốc độ điều động quân lực của Vương thị vẫn chậm một bước.
Tại phương bắc, đại hán phụ trách chỉ huy binh đoàn viễn chinh cầm cự phủ đi lại trong hàng rào, hắn nhìn binh sĩ bên cạnh, hỏi:
- Tên áo đen đâu, sao không thấy hắn?
- Hắn phụ trách phối hợp tác chiến nhưng vừa vào hàng rào chúng ta đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, cộng thêm cả dám tử tù bị hắn khống chế cũng mất dạng.
Người này lên tiếng.
Đại hán thân cao 2m cười lạnh:
- Giấu đầu hở đuôi, cũng không biết tướng quân vừa ý hắn chỗ nào lại dung túng hắn như thế.
Sĩ quan phụ tá nhắc nhở:
- Trưởng quan, về sau ngàn vạn lần ngài đừng nên nghi ngờ quyết định của tướng quân ở nơi công khai.
- Đi tìm hắn đi…
Valentine nói:
- Egor, trước khi mặt trời lặn mà chưa tìm ra hắn thì tự về với đại đội của ngươi đi.
Egor không nói gì thêm, cần cự phủ rồi dẫn theo một đội quân đi tìm người.
Valentine thì ngồi trên một đống phế tích, thường thức sự hoang tàn của hàng rào 176… Đây là kiệt tác của đoàn quân viễn chinh mà hắn chỉ huy.
Lúc này, người chết trong hàng rào 176 rất nhiều, căn bản không ai chú ý tới việc đám vật thí nghiệm không giết hết người chúng gặp mà dẫn một số về, đi tới một phòng thí nghiệm dưới mặt đất.
Ánh đèn trong phòng thí nghiệm sáng tối bất định, vu sư mặc áo đen đứng trước một bàn điều khiển, trước mặt hắn là mấy trăm nhân loại bị trói trên mặt đất, không ngừng kêu rên.
Thế nhưng không ai nghe được tiếng cầu cứu của họ, binh sĩ Vương thị đã tan tác, mà dù có nghe được cũng chẳng tới cứu họ.
Mấy chục vậy thí nghiệm to lớn canh chừng xung quanh, phòng ngừa có người đào thoát.
Áo đen có phần kinh hỉ, hắn không ngờ bản thân có thể tìm được phòng thí nghiệm với thiết bị đầy đủ thế này tại hàng rào 176.
Bất quá thứ giá trị nhất nơi này cũng chỉ có thiết bị mà thôi, không có tư liệu nghiên cứu gì đáng quý cả.
Nhưng hiện tại thì khác, phòng thí nghiệm này thật sự rất quan trọng với vu sư áo đen.
Trong mắt hắn, việc bảo tồn được phòng thí nghiệm hẳn là điểm đáng khen ngợi duy nhất của đám người quản lý hàng rào.
Hắn cầm một ống chích đi tới, ngồi bên cạnh nữ nhân trẻ tuổi.
Áo đen cười khàn:
- Được trở thành thần dân mới trong quốc gia của ta là sự vinh hạnh của ngươi.
Nữ nhân cầu xin:
- Cầu xin ngài, ngài thả ta ra đi, ta còn cha mẹ già cần chăm sóc, ta không muốn chết.
- Không sao đâu, ngươi lập tức sẽ quên hết những thứ tình cảm này.
Người áo đen nói.
Đột nhiên, nữ nhân thấy được gương mặt màu xám sau lớp áo choàng, nhất thời càng thêm khủng hoảng lùi về sau.
Bất quá vì tay chân nàng bị trói nên giãy giụa chỉ uổng công.
Nữ nhân không ngừng hô to:
- Quái vật! Ngươi cũng là quái vật!
Người áo đen chậm rãi đứng dậy, hai chữ quái vật với hắn chói tai vô cùng.
Hắn tùy ý nữ nhân trước mắt liên tục giãy giụa mà chẳng nói lời nào.
Cuối cùng, hắn phất tay, vật thí nghiệm bên cạnh lập tức nhào tới xâu xé nữ nhân thành mảnh vụn.
Máu thịt lan tràn khắp nơi, nhìn kinh khủng vô cùng.
Người áo đen im lặng đi tới người tiếp theo và tiêm dược vật cho họ.
Sau khi tiêm dược vật, mạch máu người nọ chậm rãi biến thành màu xám, cứ như mạch máu bị đám côn trùng kỳ quái chui vào vậy.
Sau đó làn da cũng bắt đầu trắng bệt, tỏa ra mùi hôi thối.
Bệnh trạng này trông vô cùng quỷ dị.
Một vật thí nghiệm đi từ ngoài vào, bò tới bên cạnh người áo đen rồi gào thét một tiếng.
Người áo đen cau mày:
- Dẫn họ tới rời khỏi từ một cánh cửa khác, vào rừng chờ ta triệu hoán.
Nói xong, hắn đi lên mặt đất, khi thấy Egor thì khàn khàn hỏi:
- Ngươi tìm ta?
- Valentine trưởng quan muốn biết ngươi đang làm gì…
Egor lạnh giọng nói.
Áo đen bình tĩnh giải thích:
- Tham quan một chút thôi.
- Phải không?
Nói xong, Egor cho thủ hạ đi điều tra phòng thí nghiệm.
Kết quả không tìm được gì cả.
Egor nghe thuộc hạ báo cáo xong thì lên tiếng:
- Valentin trưởng quan nói, tốt nhất ngươi đừng nên làm trò dưới mí mắt của ngài.
Áo đen cười khàn:
- Đừng khẩn trương, không cần sợ ta như thế.
Tướng quân rất tín nhiệm ta mà, không phải sao? Thay vì đi tìm ta, các ngươi nên đuổi bắt binh sĩ Vương thị thì hơn.
Ta cảm thấy các ngươi đã phạm sai lầm lớn rồi.
Một khi để họ truyền tin ra ngoài, sẽ càng nhiều người Trung Nguyên tập trung tới.
Khi ấy, máu của quân đoàn viễn chinh sẽ chảy thành sông.
Đó sẽ là một cuộc thảm chiến.
Egor xoay người rời đi.
Nói thật hắn không muốn tiếp xúc với tên áo đen này chút nào.
Mỗi lần nói chuyện với đối phương, hắn luôn có cảm giác bản thân như bị độc xà quấn lấy, cảm giác băng lãnh đó thật sự khiến người ta chán ghét vô cùng.
...
Đoàn xe của Ba Ngôi rất nhanh đã rời khỏi khu vực hỗn chiến của hàng rào 31.
Khi họ tới cổng thành phía tây, chẳng biết từ lúc nào cổng thành đã bị mở ra.
Xem ra người muốn đào tẩu không chỉ có mỗi Không Đông Hải mà còn có đào binh và những quan chức khác trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc ngồi ở ghế lái phụ, nhìn bản đồ và nói:
- Tốt nhất chúng ta không nên đi đường cũ.
Ta nghi ngờ đi đường đó sẽ đụng phải đào binh của Khổng thị.
Nếu viện binh Hỏa Chủng tới, như vậy hàng rào 32 cũng tiêu đời.
Bấy giờ đào binh của Khổng thị chỉ sợ sẽ có mấy ngàn người, đụng độ với nạn dân sẽ tạo nên phiền phức lớn.
Cho nên chúng ta nên đi đường vòng sang phía nam tận lực tránh đi đường đi của đào binh.
Kết quả vừa dứt lời, Dương Tiểu Cận đã đạp phanh xe, cả đoàn xe đồng loạt dừng lại.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu thì thấy trước mắt toàn là Hỏa Chủng!
Chẳng biết từ lúc nào Hỏa Chủng đã bao vây cả hàng rào 31!
Bạn cần đăng nhập để bình luận