Đệ Nhất Danh Sách

Chương 409: Ngu Xuẩn Cùng Dũng Cảm

Việc Trương Cảnh Lâm nhét Nhâm Tiểu Túc vào Tiêm Đao Liên đã bày tỏ rõ thái độ rồi. Hơn nữa, còn cầm đèn tựu quang chiếu vào người hắn, khiến người khác chú ý tới Nhâm Tiểu Túc hơn.
Nếu người được đề cử vào chức Tư lệnh không thể phục chúng, không thể noi gương cho binh sĩ thì Trương Cảnh Lâm sẽ không miễn cưỡng.
Chỉ là, nếu Trương Cảnh Lâm đã đưa ra lựa chọn, hắn cũng không sợ bị mọi người soi xét.
Lúc trước, nếu Trương Cảnh Lâm không thích Nhâm Tiểu Túc, hắn cũng chẳng cho Nhâm Tiểu Túc làm lão sư. Chỉ là khi ấy Trương Cảnh Lâm không ngờ Nhâm Tiểu Túc sẽ trở thành như ngày hôm nay.
Khoảng thời gian đó, Trương Cảnh Lâm để Nhâm Tiểu Túc làm tiên sinh trên học đường vì sợ không ai dạy đám học trò. Nếu Nhâm Tiểu Túc chỉ là người bình thường, Trương Cảnh Lâm cũng chẳng muốn kéo thiếu niên vào vòng xoáy quyền lực này.
Thế nhưng bây giờ, dù hắn không kéo, Nhâm Tiểu Túc cũng tự mình nhảy vào.
Tư lệnh của cứ điểm 178 không cần là người tốt, càng không thể là một mảng phu hiếu chiến. Trương Cảnh Lâm nhìn tướng lãnh quanh thân một vòng, hắn phát hiện không một ai trong số này có thể trở thành Tư lệnh cả.
Thẳng tới khi Vương Thánh Tri dẫn Nhâm Tiểu Túc tới bên hắn.
Kỳ thật, hiện tại Nhâm Tiểu Túc cũng không phải người tốt nhất để trở thành Tư lệnh. Thế nhưng trong suy nghĩ của Trương Cảnh Lâm, hắn thấy nội tâm thiếu niên có một cỗ sức mạnh, chỉ cần thêm một phần nhiệt tình nữa là được. Việc này khiến Trương Cảnh Lâm càng thêm chờ mong vào tương lai.
Bất quá, những tướng lãnh ngồi trong đây đều cảm thấy, thiếu niên Nhâm Tiểu Túc này rất may mới lọt vào mắt xanh của Trương Cảnh Lâm. Nhưng với Trương Cảnh Lâm thì khác, hắn biết chưa chắc Nhâm Tiểu Túc nguyện ý ở lại cứ điểm 178.
Lúc này, khi nhắc tới nhân phẩm của Nhâm Tiểu Túc, Chu Ứng Long không biết trả lời thế nào:
- Hẳn là cũng được đi…
Nói thật, Chu Ứng Long chỉ để ý tình hình chiến đấu chứ đâu để ý nhân phẩm của binh sĩ. Đối với Chu Ứng Long mà nói, có thể thắng trận là được….
Trương Cảnh Lâm gõ gõ ngón tay lên bàn:
- Hồ Mai Chi, Mục Chí Long, trong vòng ba ngày các ngươi hãy điều Đội thiết giáp và Đội bộ binh tới căn cứ. Phó Hồng, trong vòng nửa tháng, công binh phải dựng xong cầu ở sông Hắc Thạch…
Từng mệnh lệnh không ngừng được Trương Cảnh Lâm phân phó. Bây giờ không phải lúc xoắn xuýt chuyện của Nhâm Tiểu Túc, họ đang chuẩn bị đánh một trận đánh ác liệt!

Lúc Tiêm Đao Liên quay lại căn cứ, Trương Tiểu Mãn chạy tới nhà ăn hét to:
- Lâm Dự Trách, Lâm Dự Trạch, ngươi đâu rồi!
Người phụ trách tạm thời của nhà ăn là Lâm Dự Trạch tươi cười đi ra:
- Ơ, đây không phải Trương Đại đội trưởng anh hùng à?
- Chuẩn bị một ít thức ăn ngon, các huynh đệ mới từ tiền tuyến trở về nên đói bụng. Chúng ta đi tắm trước, tắm rửa xong phải có đồ ăn nóng hổi đợi sẵn, như thịt kho tàu, gà kho tàu xì cùng với hai món rau đó!
Trương Tiểu Mãn tùy tiện hộ.
Lâm Dự Trạch cười nói:
- Yên tâm, nhất định sẽ chuẩn bị đủ cho các ngươi! Ngay cả rượu ngon cũng có, đủ để các ngươi nghỉ ngơi. Bất quá không được vụng trộm đem khỏi nhà ăn, qua hôm nay cũng không được uống rượu nữa.
Binh sĩ tầm thường nào có tư cách yêu cầu đồ ăn, cũng không thể uống rượu. Dù là quan quân như Chu Ứng Long cũng vậy, quan quân và binh sĩ được đối xử như nhau.
Thế nhưng anh hùng chiến thắng trở về thì khác, họ có thể ăn những thứ mà ngay cả Tư lệnh cũng chưa chắc được ăn. Đây là lệ cũ của cứ điểm 178, thắng trận muốn ăn gì liền cho ngươi ăn đó!
Những quy củ thế này khiến các hán tử Tây bắc của cứ điểm 178 hiểu rõ một điều, họ nhất định phải thắng trận!
Được uống rượu là vì hai ngày tiếp theo Tiêm Đao Liên không cần nhận nhiệm vụ, họ đang trong quá trình nghỉ ngơi và hồi phục. Không cho mang rượu ra khỏi nhà ăn là sợ trước khi chiến đấu họ say xỉn làm chậm đại sự.
Trương Tiểu Mãn rời khỏi nhà ăn, trên đường đi chỉ hận không thể ngẩng mặt nhìn thẳng lên trời mà đi, bờ vai cũng đánh mạnh hơn bình thường, muốn bấy nhiêu đắc ý có bấy nhiêu đắc ý.
Công binh thấy hắn liền cười nói:
- Trương Tiểu Mãn, ngươi sắp bay lên trời rồi!
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Đánh thắng trận thì mắc gì không bay? Lão Chu cho ta thời hạn nửa tháng để đánh xong Thập Xuyên, kết quả chỉ cần 3 ngày là ta đánh xong rồi!
Thế nhưng vừa dứt lời, mông Trương Tiểu Mãn bị đá một cái. Khi hắn quay đầu lại thấy đó là Chu Ứng Long thì cười làm lành:
- Doanh trưởng, mấy ngày nay ngài khỏe chứ?
Chu Ứng Long đen mặt:
- Bớt khiến ta xấu hổ, cút đi tắm.
- Ài ài, biết rồi!
Trương Tiểu Mãn quay người bỏ chạy.
Quay về căn cứ sẽ được tắm nước nóng, tượng nghi nơi này đầy đủ hơn tưởng tượng nhiều. Nhâm Tiểu Túc nghe nói được tắm nước nóng cho cả đội tắm thì kinh ngạc lắm.
Lúc tất cả mọi người cởi đồ trong nhà tắm, Tiêu Tiểu Thần nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái thì ngạc nhiên vô cùng. Lúc mặc đồ trông Nhâm Tiểu Túc rất gầy, thế nhưng lúc cởi đồ ra thì toàn thân Nhâm Tiểu Túc toàn là cơ bắp.
Tắm rửa rồi mặc đồ xong, Nhâm Tiểu Túc thấy trước cửa nhà tắm có hai cô gái mặc đồ y tá.
Nhâm Tiểu Túc tưởng các nàng đợi những người khác của Tiêm Đao Liên. Cơ mà, khi hai cô gái thấy Nhâm Tiểu Túc thì hai mắt sáng lên. Một trong hai đi tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc, nhỏ giọng nói:
- Lúc ngươi vừa tới căn cứ ta đã để ý ngươi rồi. Này, kem bôi tay này tặng ngươi…
Nói xong, cô gái vừa nói xong liền nắm tay một cô gái khác chạy đi. Đám người sau lưng thấy thế thì nháo nhào:
- Ôi, ta chua xót quá…
- Sao nhân duyên của Nhâm Tiểu Túc với nữ nhân tốt quá vậy….
Tiêu Tiểu Thần cười nói:
- Nhóm hán tử Tây bắc chúng ta dầm sương dãi năng. Nhâm Tiểu Túc tới thì chúng ta lu mờ rồi. Hơn nữa hiện tại cả quân đều biết hắn là siêu phàm giả, Tư lệnh lại xem trọng hắn, đương nhiên sẽ có cô nương chủ động tỏ tình.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có một lính cần vụ chạy tới. Hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi là Nhâm Tiểu Túc?
- Đúng, là ta.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Tư lệnh kêu ngươi qua chỗ ngài ấy. Ngài ấy muốn gặp ngươi.
Lính cần vụ nói xong thì đi phía trước dẫn đường.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đám Tiêu Tiểu Thần:
- Các ngươi ăn cơm trước đi, ta về ăn sau.
- Đi đi, chừa cơm cho ngươi.
Tiêu Tiểu Thần hâm mộ nói.
Đây là gặp riêng Tư lệnh đó!
Khi Nhâm Tiểu Túc đi tới doanh trướng chỉ huy thì thấy bên trong chỉ có Trương Cảnh Lâm ngồi trước bàn cát trầm tư.
Nhâm Tiểu Túc đi vào:
- Tiên sinh.
Nghe được hai chữ này, Trương Cảnh Lâm có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh hắn đã cười nói:
- Đã lâu không nghe ai gọi ta như vậy.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Ta rất hoài niệm khoảng thời gian còn ở học đường.
Trương Cảnh Lâm nhìn Nhâm Tiểu Túc rồi thở dài:
- Không thể quay lại.
- Tiên sinh, ngươi gọi ta ta để làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
- Tùy tiện tâm sự, xem như ôn chuyện đi…
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Qua hai trận đánh ác liệt mà Tiêm Đao Liên không có ai chết. Đây là công lao của ngươi?
- Cũng không tính là vậy…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ:
- Do may mắn thôi.
- Ngươi có biết, lên chiến trường mà toàn đội không ai tử vong là chuyện khó thế nào không?
Trương Cảnh Lâm hỏi.
- Ta biết rất khó.
- Biết rất khó mà vẫn làm, đây gọi là ngu xuẩn.
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:
- Dũng cảm cũng thế thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận