Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1008: Bát Đại Kim Cương


Mã Hữu Kim thấy Nhâm Tiểu Túc trầm tư nên tưởng bản thân đã thành công khiến đối phương hết hồn. Vì thế Mã Hữu Kim hớn hở cười nói:
"Cho nên về sau tiểu huynh đệ có sinh ý gì có thể hợp tác với chúng ta, trong hàng rào 144 này chỉ cần là sinh ý không trái pháp luật, ta đều có thể làm."
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
“Không làm chuyện trái pháp luật?"
"Đương nhiên…"
Mã Hữu Kim trở nên nghiêm túc hơn:
"Lợi nhuận công ty có lẽ sẽ hơi thấp nhưng tuyệt đối không được làm chuyện bại hoại thanh danh, ai làm như vậy đều sẽ bị đuổi."
"Vì sao?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Ngươi không biết hả. Lúc trước cấp trên của ta tính bán son giả vì lợi nhuận rất cao. Kết quả hắn bị Phú Quý thúc phát hiện rồi đuổi đi luôn…”
Mã Hữu Kim nói:
"Phú Quý thúc nói, chúng ta làm người làm việc không chỉ đại biểu cho chính chúng ta, còn là mặt mũi của vị thượng cấp kia nữa.”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"Thượng cấp kia? Đó là ai a?"
"Xem ra ngươi thật sự không biết à…"
Mã Hữu Kim giảm thấp thanh âm nói:
"Ngươi nhìn này, có thấy trong tên công ty có chữ Túc không?”
"Đúng rồi…"
Nhâm Tiểu Túc nhận ra.
“Ngươi có biết Thiếu soái của chúng ta tên là Nhâm Tiểu Túc không?"
Mã Hữu Kim thần thần bí bí nói:
"Kỳ thật lúc trước khi Thiếu soái chưa trở thành Thiếu soái, Phú Quý thúc đã theo hắn rồi. Vì thế bọn họ rất thân nhau. Công ty chúng ta cũng là của Thiếu soái đó.”
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc cổ quái:
"Tất cả Tây Bắc đều biết việc này sao?"
"Đương nhiên biết…"
Mã Hữu Kim nói:
"Cho nên Phú Quý thúc đã nói, dù kiếm không nhiều tiền cũng không được để Thiếu soái mất mặt, ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn. Nếu ai dám bôi đen Thiếu soái thì tự đi mà cút xéo, Vân Túc không chứa loại người này!”
Hiện giờ sinh ý được Vương Phú Quý phát triển rất lớn. Một mặt là do năng lực kinh doanh của chính Vương Phú Quý đã khá vững rồi. Mặt khác là vì cả Tây Bắc đều biết quan hệ của Vương Phú Quý với Nhâm Tiểu Túc nên làm gì đều có người bật đèn xanh.
Mà Vương Phú Quý cũng rất hiểu chuyện, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì khiến mọi người lo lắng. Người ngoài căn bản cũng không tìm ra điểm yếu gì.
Mã Hữu Kim thấp giọng nói:
"Nghe nói Thiếu soái sắp về Tây Bắc, đến lúc đó chỉ sợ Vân Túc chúng ta sẽ càng thêm kiêu ngạo làm mạnh mẽ, vĩnh viễn huy hoàng!"
Nội tâm Nhâm Tiểu Túc có chút dở khóc dở cười, tuy hắn thích nghe người khen mình nhưng Mã Hữu Kim này ở ngay trước mặt hắn nói như vậy thật khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Mã Hữu Kim nói:
"Đúng rồi, còn chưa biết tiểu huynh đệ tên gì nha?"
"À…"
Nhâm Tiểu Túc đáp:
"Ta tên Lữ Tiểu Mễ."
"Rất hữu duyên với Thiếu soái nhà ta nha…"
Mã Hữu Kim hớn hở cười nói:
"Không biết tiểu huynh đệ có tính làm ăn gì không. Nếu có ta sẽ thay ngươi hỏi Phú Quý thúc một chút?"
"Không cần không cần…"
Nhâm Tiểu Túc cười, liên tục khoát tay. Hiện tại hắn chỉ muốn cùng Dương Tiểu Cận tận hưởng cuộc sống yên tĩnh thôi. Phía bên Vương Phú Quý không có gì vội.
Hơn nữa, cho dù hắn muốn gặp Vương Phú Quý cũng không cần người khác dẫn đi, tự hắn đi là được rồi.
"Sao thế?"
Mã Hữu Kim nghi ngờ nói:
"Chẳng lẽ tiểu huynh đệ tới Tây Bắc không phải để làm ăn?"
"Sinh ý ta làm không phù hợp với Vân Túc các ngươi…"
Nhâm Tiểu Túc nháy mắt ra hiệu nói:
"Chuyện ta làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng."
Mã Hữu Kim bừng tỉnh đại ngộ:
"Ngươi không nói sớm a, tuy Vân Túc không làm loại sinh ý này nhưng huynh đệ công ty chúng ta làm."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"Huynh đệ công ty? Người nào?"
"Tuy nói là công ty nhưng kỳ thật chính là chợ đêm ngoài hàng rào 144…"
Bấy giờ Mã Hữu Kim thấp giọng nói:
"Chợ đêm này bán nhiều đồ không bán công khai được, tỷ như súng ống đạn được, dược phẩm, da lông, đồ cổ mà thương đội phía bên Thảo Nguyên đem tới. Tất cả đều được tiến hành giao dịch trong đó."
"Vậy chợ đêm này có quan hệ gì với Vân Túc các ngươi?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi rồi cầm lấy chén nước uống một hớp.
Mã Hữu Kim giải thích:
"Ngươi không biết hả. Người chưởng quản chợ đêm là Chu Nghênh Tuyết, dưới tay nàng còn có Bát Đại Kim Cương..."
"Phốc…"
Nhâm Tiểu Túc trực tiếp phun nước.
Mã Hữu Kim tiếp tục nói:
"Ngươi không thấy gần đây có bảng xếp hạng rất nổi danh sao. Chu Nghênh Tuyết là nha hoàn của Thiếu soái nhà ta. Dưới tay nàng là thiếu niên thiết giáp, ai cũng dũng mãnh dị thường. Bất quá ngươi cũng đừng sợ, chợ đêm vẫn có trật tự rất tốt, không ai dám gây chuyện ở trong đó."
Nhâm Tiểu Túc lau miệng:
"Chu Nghênh Tuyết này hành xử thế nào?”
"Cũng không tệ a, xử sự công bằng, chỉ là phí thủ tục chợ đêm thu có hơi cao, tất cả mọi người đều nói nàng quá tham tiền…"
Mã Hữu Kim giải thích:
"Nhưng đây là chợ đêm duy nhất ở Tây Bắc, có chút việc mua bán chỉ có thể tiến hành trong đó. Bất quá ngươi nghĩ đi, nàng là nha hoàn của Thiếu soái. Bối cảnh này thì dù có chuyện gì cũng không cần sợ. Chỉ cần ngươi thành thật giao đủ phí thủ tục sẽ có người giúp ngươi làm việc."
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ, khó trách Hồ Thuyết có nhắc tới Chu Nghênh Tuyết với Bát Đại Kim Cương trong bảng xếp hạng, mà danh hiệu lại chẳng khác nào xã hội đen dưới thế giới ngầm.
Kết quả bây giờ nàng ta thật sự là người của thế giới ngầm a…
Lúc trước hắn còn hỏi Chu Nghênh Tuyết có dựa hơi hắn làm gì bậy bạ ở Tây Bắc không.
Hiện tại xem ra lúc ấy đại nha hoàn trả lời cũng có chút chột dạ.
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói với Mã Hữu Kim:
"Cảm ơn huynh đệ đã giới thiệu, nếu có dịp ta sẽ tham quan chợ đêm một chuyến."
"Được…"
Mã Hữu Kim nói:
"Đến chợ đêm cứ cầm danh thiếp Vân Túc mà dùng. Yên tâm, bọn họ biết ngươi là người được Vân Túc đề cử nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt."
Kỳ thật Mã Hữu Kim cũng có thâm ý, nếu Nhâm Tiểu Túc cầm danh thiếp của hắn đi tới chợ đêm, một khi giao dịch thành công, hắn sẽ được hưởng hoa hồng.
Những thứ không nói khác, Chu Nghênh Tuyết thật sự rất bỏ công cho chợ đêm.
Đợi cho chủ nhà và người môi giới rời đi hết, Nhâm Tiểu Túc đi tới hậu viện, bấy giờ Dương Tiểu Cận đang tựa vào cây đào nói:
"Vừa rồi lão nhân gia nói với ta, muốn quả đào ngon thì phải cắt tỉa cành lá, chăm sóc cẩn thận. bà ấy còn lưu luyến vuốt cây đào, trông rất có cảm tình với vườn cây này.”
"Bọn họ ở đây bay lâu?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"23 năm…"
Dương Tiểu Cận cười cười:
"Nàng nói trước kia khi Tông thị vẫn còn ở, dân chúng đều lo lắng hãi hùng, hiện tại Tây Bắc tiếp quản, mọi chuyện đều tốt hơn."
Dương Tiểu Cận lẩm bẩm:
"Từ khi cha mẹ mất, Dương thị chưa bao giờ cho ta cảm giác có gia đình. Khi đó cô cô dẫn ta ra ngoài huấn luyện, đôi khi thì ở lại trong hàng rào, đôi khi thì ở trong rừng, thế nhưng chưa bao giờ ta có cảm giác được về nhà. Hiện giờ đến Tây Bắc không biết vì sao lại cảm thấy như đã được về nhà vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận