Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1060: Ta Đã Đánh Giá Thấp Trình Độ Thiếu Đạo Đức Của Hắn

Trên quảng trường tiếng người huyên náo, thế nhưng ngoại trừ Nhâm Tiểu Túc ra thì không ai có thể nghe được.
Qua một hồi lâu, thanh âm hùng hậu bỗng nhiên nói:
"Mặc dù tiểu tử này có chút thiếu đạo đức nhưng ta cảm thấy hắn rất thú vị.
Chung quy trong loạn thế da mặt cũng không phải thứ gì hữu dụng.
Ngược lại vô sỉ nhưng có tài năng mới giúp cứ điểm 178 qua cơn hoạn nạn.”
Nhóm anh linh dần bình tĩnh lại, một anh linh đột nhiên nói:
"Lý tư lệnh, ngươi cảm thấy tiểu tử này có thể đảm nhiệm chức Tư lệnh không?"
Lý tư lệnh nói:
"Dù sao ta cảm thấy cũng coi như được.
Lúc trước Lão tư lệnh từng răn dạy ta, luôn nói ta quá nghiêm chỉnh.
Ta giảng nhân nghĩa đạo đức với kẻ địch làm gì, sẽ hại chết tướng sĩ.
Mới đầu ta cũng không hiểu vì sao hắn nói vậy, nhưng về sau ta mới phát hiện hắn nói đúng, bởi vì kẻ địch sẽ không quan tâm nhân nghĩa đạo đức gì đó với chúng ta."
"Được rồi, nếu Lý tư lệnh nói như vậy ắt hẳn cũng có đạo lý… "
Nhóm anh linh nói.
"Bất quá… "
Lý tư lệnh chuyển giọng:
"Ta có chút lo lắng cho nhân tuyển Tư lệnh mà tiểu tử này sẽ chọn.
Bây giờ nói tới chuyện này hẳn còn sớm, nhưng dựa theo lệ cũ của cứ điểm 178 , Tư lệnh chọn nhân tuyển sẽ chọn người không muốn nhận chức trách này.
Sau đó Lão tư lệnh phải ép buộc nhân tuyển này phải nhận.
Với tính cách thiếu đạo đức này của hắn, người kế nhiệm hắn nhất định rất thảm a..."
"Lý tư lệnh quan tâm mấy cái này làm gì?"
Nhóm anh linh nói:
"Hiện tại ta chỉ quan tâm lúc nào tiểu tử này quay lại kể chuyện cho chúng ta thôi!”
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhâm Tiểu Túc tinh thần sảng khoái thức dậy, thu thập xong hành lý rồi chuẩn bị đi bộ tới trạm gác cùng Trương Cảnh Lâm.
Kết quả Hứa Hiển Sở lại tới nói với Nhâm Tiểu Túc hành trình hôm nay tạm thời hủy bỏ.
Hôm nay Trương tư lệnh có chuyện trọng yếu hơn cần làm, cho nên chuyện đi tới đồn biên phòng cần trễ vài hôm.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"À, không sao, ta cũng có vài hôm để đi dạo trong hàng rào.”
Hắn . Âm Thầm suy nghĩ, chuyện khiến Trương Cảnh Lâm thay đổi hành trình nhất định rất trọng yếu.
Hơn nữa Hứa Hiển Sở không nói hắn biết chuyện cụ thể thế nào, chứng tỏ cấp bậc bảo mật của việc này rất cao.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Ta có thể hỏi là chuyện gì không?"
"Ta cũng không biết nữa… "
Hứa Hiển Sở cười nói:
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy.
Ta là thật sự không biết.
Vì cam đoan việc này tuyệt mật mà Trương tư lệnh và những người chấp hành sẽ không dùng thiết bị liên lạc, ngay cả điện thoại vệ tinh cũng không thể dùng."

Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc, phải biết bình thường Hứa Hiển Sở chịu trách nhiệm bảo hộ Trương Cảnh Lâm.
Người thân cận như vậy cũng không biết vậy cấp bậc tuyệt mật này quá cao rồi.
Rốt cục đây là chuyện gì?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không phải người tò mò.
Khi nào nên biết hắn sẽ được biết thôi.
Hơn nữa Trương Cảnh Lâm tạm thời có việc cũng hợp tâm ý của hắn.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ bản thân vừa quen được một đám bằng hữu mới, thừa dịp nhàn rỗi có thể gia tăng độ hảo cảm của hai bên một chút!
Sau khi Hứa Hiển Sở rời đi, Nhâm Tiểu Túc liền trở thành người rảnh rỗi nhất trong cứ điểm 178.
Hắn đội mũ lưỡi trai tránh để quá nhiều người nhận ra.
Sợ rằng trong cứ điểm 178 ít có ai không biết hắn.
Nhâm Tiểu Túc một đường đi thẳng đến quảng trường.
Lúc tới nơi, hắn thấy một người người trẻ tuổi đang đốt tạp chí dưới chuông đồng.
Hắn nhích tới gần liền tiếng cách anh linh hô hào:
"Tổ 1 nhìn nửa trang 1, tổ 2 nhìn hạ nửa trang 2, thứ ba, tổ 4 chuẩn bị.
Các vị, mục tiêu là trước khi tạp chí bị đốt hết.
Mọi người phải đọc xong nội dung trên đó!"
“Đã rõ!"
"Đã rõ!"
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
"Trận đầu để ta, có ta tất thắng!"
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười.
Đọc báo thôi mà cứ như sắp đi đánh trận.
Nhâm Tiểu Túc thật sự cảm thấy, một khi tổ chức lại hai mươi vạn anh linh này, sức mạnh chỉ sợ có thể so với quân đội của cả một tập đoàn.
Hơn nữa, những anh linh này sớm chiều ở chung với nhau gần hai trăm năm.
Loại ăn ý có được sau khoảng thời gian ở chung này hơn hẳn bất kỳ binh sĩ bình thường nào khác…
Vào lúc này, một anh linh bỗng nhiên nói:
"Đợi một chút, các ngươi nhìn cái tên thiếu đạo đức kia coi!”
Thanh âm Lý tư lệnh hùng hậu vang lên:
"Không cần lo cho hắn, chúng ta đọc báo trước đã!”
Bấy giờ, người trẻ tuổi:
"Các tiền bối, đợt trưng binh mới đã bắt đầu, kiểm tra sức khoẻ của ta đã được thông qua, sau này sẽ là chiến hữu với mọi người.
Các ngươi biết không, hiện giờ Tây Bắc vô cùng phồn vinh, cũng là điều các ngươi mong muốn.
Ta sẽ như các ngươi, dùng tính mạng thủ hộ nó."
Mỗi lần cứ điểm 178 đốt báo cho anh linh đều sẽ báo chuyện tốt về Tây Bắc ho họ.
Mọi người đều hi vọng những anh linh này dù ở dưới cửu tuyền vẫn có thể nhìn thấy được cảnh tượng phồn vinh.
Trên quảng trường có chậu than được chuẩn bị để đốt tạp chí.
Hơn nữa còn có người định kỳ quét sạch, đây cũng xem như truyền thống của cứ điểm 178.
Lúc này, nhóm anh linh vừa cười vừa nói:
"Đứa nhỏ này ta thấy khá ổn đó.
Nói không chừng sau này sẽ trở thành một Đại đội trưởng."
"Ta cảm thấy còn có thể là lữ trưởng nữa!"
"Nói không chừng còn có thể làm Tư lệnh nữa, đá văng tiểu tử thiếu đạo đức kia..."
"Đợi đã, tiểu tử thiếu đạo đức kia tới rồi!"
"Hắn muốn làm gì?"
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc không biết móc từ đâu ra một bó đuốc, hắn nói với người trẻ tuổi:
"Ta tới giúp ngươi."

Người trẻ tuổi nhận ra Nhâm Tiểu Túc:
"Thiếu...
Thiếu soái?"
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói:
"Ta vừa tới 178 cứ điểm, cũng cần làm chút việc cho Tây Bắc.
Cứ để tạp chí này cho ta đốt, được không?”
Người trẻ tuổi nhìn biểu tình chân thành của Thiếu soái nhà mình, cảm động nói:
"Được."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc nhận lấy tạp chí từ trong tay người trẻ tuổi.
Người tuổi trẻ kia chỉ cầm theo một hộp diêm.
Với tốc độ cháy của diêm, anh linh nhất định sẽ kịp đọc tạp chí.
Chung quy tất cả mọi người đều đã tập luyện rất lâu.
Nhưng đổi thành bó đuốc thì hoàn toàn khác.
Nhóm anh linh thấy được bó đuốc trong tay Nhâm Tiểu Túc thì chớp mắt kinh ngạc:
"Tiểu tử, ngươi dừng tay cho ta!"
"Cái con mẹ nó!"
"Ta đã đánh giá thấp trình độ thiếu đạo đức của hắn rồi..."
Ánh lửa đỏ hừng hực dấy lên, nhóm anh linh thấy tạp chí bị thiêu đốt dưới tốc độ cực nhanh như thế thì hi vọng liền bị dập tắt.
Đợi người trẻ tuổi rời đi, Nhâm Tiểu Túc bỗng nở nụ cười:
"Được rồi, không cần vội mắng ta.
Chỉ đùa chút với các ngươi thôi.
Ta đặc biệt mua tạp chí hi vọng số mới nhất hôm nay cho các ngươi.
Lần này các ngươi có thể từ từ xem."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc lấy một tờ báo từ trong không gian ra, đặt lên mặt đất, bản thân ngồi bên cạnh giúp gió không bị thổi bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận