Đệ Nhất Danh Sách

Chương 679: Chuyện Làm Ăn Trong Chợ Đêm

Trong hầm trú ẩn lờ mờ ánh sáng, cứ mỗi 10 mét sẽ có một bóng đèn dây tóc phát ra ánh sáng mông lung.
Sở dĩ gọi là mông lung vì chất lượng không khí dưới đất thật sự không tốt lắm.
Người vào Chợ đêm chắc chắn không thiếu tiền, ai muốn vào cửa đều phải mua vé 10.000 đồng.
Theo lý thuyết, nơi này có thể được lắp đặt thiết bị phát sáng rất tốt.
Nhưng Chợ đêm lại không được như vậy, dường như nó được tạo ra để tập cho mọi người cách sinh tồn trong bóng tối, che giấu vẻ mặt của mỗi người.
May mà đám Nhâm Tiểu Túc cũng phải phải dạng tầm thường, hoàn cảnh ác liệt hơn họ cũng từng trải qua rồi.
Dương Tiểu Cận vừa đi vừa nhẹ giọng nói:
- Thành viên chính thức của An Kinh tự không nhiều.
Rất nhiều người đánh giá thấp số lượng sát thủ của An Kinh tự.
Có vài sát thủ cấp A còn là người của tập đoàn.
Bình thường họ sẽ làm chút nhiệm vụ cấp thấp để duy trì thân phận này nhằm lấy được tin tức.
Trước giờ, đa phần họ không lộ diện khi hành động.
Nhưng lần này, ta tin tưởng rất nhiều đại nhân vật của tập đoàn có hứng thú với vật thí nghiệm 01.
Cho nên ta đoán, số người tụ tập lại đây hẳn có rất nhiều.
- Vậy, nếu An Kinh tự biết có nhiều gián điệp trong tổ chức thì sao không sàng lọc tư cách của người được nhận di động nghiêm cẩn hơn?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
- Đương nhiên An Kinh tự có tiêu chuẩn lựa chọn riêng, cũng có người theo dõi từng cái di động…
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Họ không thể ý trong tổ chức có người của tập đoàn trà trộn vào.
Tựa như hiện tại, chỉ sợ những sát thủ hai mang kia đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Ngươi thấy đấy, người nhận được tin nhắn của An Kinh tự trong nhiệm vụ lần này có cả cấp C lẫn B.
Họ chỉ sợ người tới ít, không sợ người tới nhiều.
Dù sao Thánh sơn cũng nằm trong địa bàn của An Kinh tự, mặc kệ ai tới quấy rối cũng đều do Hỏa Chủng giải quyết.
Vì An Kinh tự đã dùng lợi ích của Hỏa Chủng hấp dẫn họ tới.
Bấy giờ, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm giác được, đối với An Kinh tự, những sát thủ kia bất quá chỉ là một loại công cụ mà thôi.
Trước mắt An Kinh tự hấp dẫn nhiều người tới Thánh sơn, sợ đã chấp nhận thiệt hại về số lượng.
Chung quy người có thể sống sót sau nhiệm vụ này thật sự không nhiều lắm.
- Có bao nhiêu Chợ đêm trong liên minh hàng rào?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Khác nhiều, bất quá đại đa số đều không ổn định. Ổn định chỉ có Chợ đêm nằm giữa các tập đoàn thôi.
Dù là nơi nào…
Dương Tiểu Cận giải thích tiếp:
- Ví dụ như nơi này cùng Lạc thành đều tồn tại giữa khe hở của các tập đoàn.
- Mục đích ngươi tới đây làm gì, đi theo đội ngũ của An Kinh tự lên núi?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi không sợ bị nhận ra à?
- Sẽ không…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Ta và An Kinh tự không xuất hiện cùng lúc nhiều lần.
Dù là người quen cũng chỉ nghĩ ta là hậu cần thôi.
Hơn nữa, nếu có càng nhiều người tới, họ sẽ chia thành nhiều nhóm để lên núi.
Cô cô ta nhất định không xuất hiện ở nơi dễ bị chú ý như thế.
- Người quen của ngươi… là Đông Phụ Nam hả?
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi, hắn từng gặp cô nàng này ở Lạc thành.
- Không sai, nàng là một trong số đó…
Dương Tiểu Cận nói:
- Bây giờ răng của nàng vẫn chưa mọc lại, chỉ có thể tạm thời làm trong bộ phận hậu cần thôi….
Không gian hầm trú ẩn không lớn, cả gian phòng không có cửa sổ, được che bằng một cái rèm.
Lúc đi qua một căn phòng.
Nhâm Tiểu Túc nghe được bên trong đang thảo luận:
- Mặt nạ bạc xuất hiện vây quét Hỏa Chủng, hẳn có gì đó với Hỏa Chủng rồi.
Tên còn lại nói:
- Chung quy lúc trước hắn từng xuất hiện ở hàng rào 73, lúc Đông hồ sụp đổ là chủ lực chặn giết người của Hỏa Chủng.
Ngươi nói nghe rất hợp lý.
Bất quá tin này của ngươi không đáng giá, không ai biết thân phận của hắn và tay súng bắn tỉa đi cùng hắn.
Lúc đó ngươi không ở nơi đó, chỉ thông qua lời kể thì không chính xác lắm đâu.
Giá chỉ đáng 10.000 đồng thôi.
- Gì mà rẻ thế!
- Ngươi nghe ta nói, không phải ngươi muốn theo người của An Kinh tự tới Thánh sơn à.
Ta đoán mặt nạ bạc chắc chắn sẽ tới, đến lúc đó ngươi cần phải xác định được năng lực của đối phương, ta sẽ cho ngươi 500.000 đồng.
Xác định được thân phận của hắn ta cho ngươi 1.000.000 đồng.
Thân phận tay súng bắn tỉa cũng đáng 500.000 đồng!
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận một cái, Dương Tiểu Cận liếc hắn:
- Ngươi tính tự bán thân à?
- Ai đang nghe lén?
Người bên cạnh nghe được bên ngoài có động tĩnh thì vén rèm cửa lên vọt ra:
- Tin của ta giá trị liên thành, nghe rồi phải trả thù lao.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời cạn lời.
Người bên trong không nghe thấy họ nói gì, chỉ phát hiện bên ngoài có tiền nên lao tới đòi tiền.
Mà Dương Tiểu Cận thì mỉm cười đưa cho đối phương 10.000 xong lại quay người rời đi.
- Ngươi cho tiền họ làm gì?
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Mắc gì đưa tiền cho họ.
- Đây là quy củ của Chợ đêm…
Dương Tiểu Cận cười nói:
- Phòng bên trong Chợ đêm không có cửa là để thúc đẩy việc làm ăn.
Có lẽ người bên trong đã nghe thấy tiếng bước chân chúng ta nên cố ý nói những tin đó ra.
Chỉ cần nghe xong là phải trả tiền, không được viện cớ, đây chính là Chợ đêm….
- Bán tin tức…
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc mấy tiếng:
- Đúng là trong rừng lớn thì chim nào cũng có.
Ngươi đã sớm biết cái quy củ này, sao không nhắc ta.
Dương Tiểu Cận cười nói:
- Ta quên mất.
Nhưng không sao, người này cũng không muốn đi Thánh sơn đâu.
Dù có đi cũng không thể cầm tiền được.
Nhâm Tiểu Túc đi phía sau nhìn bóng lưng thiếu nữ, thầm nghĩ đôi khi cô nàng này còn thâm hiểm hơn cả hắn nữa.
Hai người từng bước đi tới, mãi tới khi Dương Tiểu Cận thấy một ký hiệu trên hành lang hầm trú ẩn mới bước vào gian phòng kia.
Xem ra đây là ký hiệu của An Kinh tự.
Trước đó, Nhâm Tiểu Túc không biết gì về thế giới ngầm.
Chu Nghênh Tuyết cũng chỉ có hiểu biết nửa vời.
Cho nên Dương Tiểu Cận dẫn hắn vào hầm trú ẩn chẳng khác nào dẫn hắn vào một thế giới mới cả.
Sau khi vén rèm lên, điều đầu tiên Dương Tiểu Cận làm nhìn quanh bốn phía, đợi khi nàng xác nhận 12 người trong phòng không ai nhận ra mình mới đi vào.
Người trong phòng đánh giá Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, thế nhưng họ phát hiện cả hai người, một đội mũ lưỡi trai, một đội nón áo hoodie không nhìn rõ mặt.
Bấy giờ họ không nhìn nữa, chỉ có một người nhìn Nhâm Tiểu Túc bằng ánh mắt nóng bỏng.
Dương Tiểu Cận nhỏ giọng nói:
- Không quen…
Nhâm Tiểu Túc ê răng:
- Ta biết…
Bấy giờ, đại lừa dối ngồi trong phòng, cười lộ hàm răng vàng khè, nhìn Nhâm Tiểu Túc vui vẻ vô cùng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận