Đệ Nhất Danh Sách

Chương 604: Cho Dù Chết Cũng Muốn Tới 61 Hiệu Hàng Rào

Tới trưa Nhâm Tiểu Túc đã tìm qua rất nhiều kho tiền nhưng vẫn không thấy La Lam.
Đám người trốn trong kho tiền cũng không biết nên làm thế nào với việc này. Có người đau khổ cầu khẩn Nhâm Tiểu Túc dẫn họ rời đi nhưng không thấy La Lam, Nhâm Tiểu Túc liền quay người tìm ở một ngân hàng khác.
Hàng rào 61 có rất nhiều ngân hàng, nhưng Nhâm Tiểu Túc tìm ngân hàng trong bán kính 10 ki lô mét xung quanh khách sạn vẫn chẳng tìm được La Lam.
Tâm tình Nhâm Tiểu Túc ngày càng tệ. Thế nhân đều biết Vương thị có nghĩa vụ quân sự, nam tử trưởng thành đều cần phải thực hiện đầy đủ.
Cho nên ngay từ đầu Nhâm Tiểu Túc nghĩ, nếu xảy ra chuyện gì trong hàng rào Vương thị thì hẳn cư dân hàng rào Vương thị sẽ có khả năng đối phó tốt hơn so với những tập đoàn khác. Thế nhưng hắn sai rồi, khi đối mặt với loại tình huống này, ai cũng như nhau cả thôi.
Không phải tố chất thân thể cư dân Vương thị không tốt mà đây là kẻ địch mà họ chưa từng gặp bao giờ.
Chu Nghênh Tuyết nắm tay Nhâm Tiểu Túc, trên đường nàng bị Nhâm Tiểu Túc lôi chạy khắp nơi. Nàng đi phía sau nhìn một bên mặt của thiếu niên, bỗng nhiên không nhớ nổi, từ khi nào nàng đã trở thành nha hoàn chính thức của hắn rồi.
Mà hàng rào vừa bị tai họa ập tới này như chỉ thuộc về riêng hai người họ.
Mà Nhâm Tiểu Túc tuy nắm tay nàng nhưng hắn lại đeo bao tay…
Kỳ thật lúc này tình huống của Nhâm Tiểu Túc rất nguy hiểm. Nhâm Tiểu Túc muốn chiến đấu với thường xuân không phải chuyện chơi, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho thường xuân.
Thường xuân ăn thịt ngần ấy người, nay đã không phải thứ mà bất kỳ siêu phàm giả nào cũng có thể chống chọi được.
Bấy giờ, chỉ cần Chu Nghênh Tuyết đột nhiên buông tay, trong nháy mắt thiếu niên sẽ lâm vào khốn cảnh.
Thế nhưng Chu Nghênh Tuyết phát hiện, dường như Nhâm Tiểu Túc chưa từng lo lắng về chuyện này. Trong thời đại này, cảm giác được tin tưởng bỗng khiến Chu Nghênh Tuyết có phần hạnh phúc…
Suy nghĩ một hồi Chu Nghênh Tuyết lại thất thần, thiếu chút nữa bị dây leo làm trượt chân. May mà Nhâm Tiểu Túc phản ứng nhanh đã kéo nàng lại kịp.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu, nhíu mày hỏi:
- Ngớ ngẩn cái gì.
- Lão gia, ta đói bụng…
...
Bên ngoài hàng rào 62 là trùng trùng điệp điệp xe tải đang chạy tới. Vì số lượng xe quá nhiều nên lập tức kinh động tới quân đội Vương thị.
Không chờ đoàn xe kịp tiếp cận phạm vi hàng rào đã bị binh sĩ có vũ trang đầy đủ cản lại.
Binh sĩ Vương thị chĩa súng vào đoàn xe:
- Toàn bộ người trên xe đều phải xuống, nói rõ mục đích tới đây, tiếp nhận kiểm tra!
Binh sĩ Vương thị được huấn luyện nghiêm chỉnh. Họ đã nhanh chóng tạo thành trận hình phòng ngự, đảm bảo không có góc chết. Chỉ cần người trên xe có dị động sẽ phải đối mặt với vô số hỏa lực tấn công.
Lúc này, một nam nhân trung niên lớn tuổi bước xuống xe. Dường như vì cuộc sống không tốt mà hằn lên phong sương trên khuôn mặt hắn, lưng lại có chút còng.
Người này nhảy xuống xe, cười làm lành;
- Chào các vị trưởng quan, ta chẳng qua là một người bán hàng rong tên Vương Phú Quý! Không phải Vương thị các ngươi và cứ điểm 178 đã bắt đầu thông thương rồi à. Ta hẳn là nhóm thương nhân đầu tiên tới từ Tây bắc!
Quan quân Vương thị cau mày:
- Sao đoàn xe của ngươi nhiều thế?
Vương Phú Quý cười khổ. Kỳ thật hắn cũng không muốn lấy nhiều hàng vậy đâu. Nhưng không lấy thì Trương Tiểu Mãn sẽ không để họ đi!
Phía sau hắn là 71 chiếc xe tải, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu kinh động binh sĩ Vương thị. Họ chưa từng thấy thương nhân nào có trận thế lớn như trước mặt…
- Trên xe các người là hàng hóa gì?
Quan quân hỏi:
- Không cần kêu ta trưởng quan, ta tên Vương Lâm Lan, là doanh trưởng của chi đội này. Sắp tới chúng ta có khác gì người một nhà đâu.
Thông thương Tây bắc là đại sự lớn nhất của Vương thị hiện nay. Vì thế phía trên đã sớm ra lệnh phải đối xử tử tế với những thương nhân này. Nếu có hành động trái với kỷ luật, ức hiếp đối phương thì chờ chuyển nghề hoặc xuất ngũ đi.
Cho nên sau khi nghe nói đối phương là thương nhân, thái độ của Vương Lâm Lan cũng hòa hoãn đi nhiều.
Bất quá họ vẫn phải kiểm tra cỗ xe này cẩn thận, không thể qua loa.
Vương Phú Quý giải thích:
- Có lục hóa giáp, niken… cái gì cũng có…
Vương Phú Quý cười khổ. Trương Tiểu Mãn cho hắn rất nhiều hàng, nhiều tới mức hắn khó lòng tưởng nổi. Hơn nữa nếu tiếp tục nhận, chỉ sợ ngay cả câu kỷ tử của Tây bắc cũng cho hắn một xe. Trương Tiểu Mãn nói cái gì mà một ít đại nhân vật ở Trung Nguyên thích nhất là loại cẩu kỷ đen này…
Vương Lâm Lan nhìn thoáng qua đoàn xe của Vương Phú Quý, nói đùa:
- Lão ca bỏ qua cho ta. Chúng ta phải kiểm tra theo thông lệ. Số lượng xe của ngươi có hơi nhiều. Đây là lần đầu chúng ta thấy đoàn thương nhân có trận thế này. Thứ lỗi cho việc chúng ta cần kiểm tra tỉ mỉ một chút.
Nói xong, hắn vung tay lên, hai binh sĩ giơ súng tới gần đoàn xe, mãi tới khi xác nhận cả xe đều là hàng hóa mới an lòng quay lại.
Trên xe có súng ống, bất quá Vương Phú Quý cũng đã nói rõ ràng, thành thật nộp ra cho đối phương, không làm chậm trễ thời gian hai bên.
Binh sĩ Vương thị thấy súng ống cũng không hỏi nhiều. Đầu năm nay người bán hàng rong mà không đem theo vũ khí sẽ bị đám thổ phỉ đánh cướp trên đường.
Vương Lâm Lan thấy không có gì dị thường mà đoàn xe của Vương Phú Quý lại nhiều nên để đối phương ở lại trong quân doanh. Vì đây là hàng hóa bán cho Vương thị nên Vương thị trực tiếp thu về, giá cả đều do Vương thị định ra.
Vương thị kinh doanh cũng được thời gian dài nên giá tiền thu mua cũng công khai, không cần lừa gạt ai cả.
Vương Lâm Lan giải thích với Vương Phú Quý:
- Lão ca, ngươi chờ trong quân doanh một lát, lập tức sẽ có quan viên trong hàng rào tới thu mua hàng hóa.
Vương Phú Quý gật đầu cười. Suy nghĩ của Vương Phú Quý là, vì Nhâm Tiểu Túc nên hắn đã thành khách quý của Tây bắc, vì hàng hóa từ Tây bắc của hắn nhiều nên hắn lại thành khách quý Vương thị. Đúng là nhân quả mà…
Lúc này, Vương Phú Quý bỗng thấy rất nhiều binh sĩ đeo ba lô bắt đầu tập kết trong quân doanh, hắn nghi ngờ hỏi:
- Ngài muốn đi đâu à?
- Cũng không phải bí mật gì…
Vương Lâm Lang nói:
- Ngươi đọc tờ báo này đi. Lão ca vừa tới từ Tây bắc nên không biết chuyện đang xảy ra ở Trung Nguyên cũng là chuyện bình thường thôi.
Nói tới đây, nụ cười trên mặt Vương Lâm Lan dần biến mất.
Vương Phú Quý đọc tạp chí, thấy trên trang bìa là tin hàng rào 61 bị thực vật xâm lấn. Hắn kinh hãi nói:
- Bây giờ thực vật cũng dọa người như vậy hả?!
- Đúng thế…
Vương Lâm Lan thở dài:
- Chúng ta không ngờ trí thông minh nhân tạo không xem thực vật là mục tiêu nên chẳng báo động. Đương nhiên ta cũng chưa rõ tình huống lắm.
Nhưng đúng lúc này, Vương Phú Quý đã lật tới trang thứ năm. Hắn nhìn thấy một tin được in tới nửa trang: “Đừng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi.”
Khi thấy những câu này, lỗ chân lông toàn thân Vương Phú Quý như nổ tung. Hắn đứng bật dậy.
Vương Lâm Lan nghi ngờ:
- Lão ca, ngươi muốn đi đâu?
- Ta muốn tới hàng rào 61!
Vương Phú Quý nói.
- Đợi đã, ngươi tới đó làm gì?
Vương Lâm Lan kinh ngạc:
- Vừa rồi ngươi cũng đọc được trên tạp chí đó, hiện tại nơi đó cực kỳ nguy hiểm!
- Không được, nguy hiểm hơn nữa ta cũng phải đi!
Vương Phú Quý nói:
- Người nhà của ta đang ở đó!
Vương Lâm Lan ngây ngẩn cả người:
- Ngươi không sợ chết?
- Sợ chứ…
Vương Phú Quý nói tiếp:
- Nhưng sợ cũng phải đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận