Đệ Nhất Danh Sách

Chương 902: Cảm Tạ Tệ

"Không đúng…"
Nhâm Tiểu Túc đứng giữa đường bỗng nhiên quay đầu lại.
Dương Tiểu Cận bên cạnh hắn bỗng nhiên sửng sốt một chút:
"Làm sao vậy? Là vì không ai đuổi theo à?"
"Không phải…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bọn họ không đuổi theo là chuyện hợp tình hợp lý, P5092 vì thắng lợi tương lai của Hỏa Chủng cõng một cái nồi lớn như vậy, ai cũng không hi vọng trưởng quan nhà mình sẽ bị nhốt vào tù vì chuyện này.
Kỳ thật tất cả Hỏa Chủng đều biết hắn là anh hùng, không phải tội phạm."
"Vậy không đúng ở đâu?"
Dương Tiểu Cận nghi ngờ nói.
"Cảm tạ tệ!"
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nhìn nơi đóng quân của Hỏa Chủng ở phía xa xa, kiên định nói:
"Sư đoàn số 7 chưa cho ta cảm tạ ta nha!"
Dương Tiểu Cận: Câm Nín !!!
Theo Nhâm Tiểu Túc, những sư đoàn khác không tính, chung quy Nhâm Tiểu Túc cũng không tự tay cứu bọn họ, dù người ta có cảm ơn cũng như chắc có được cảm tạ tệ.
Nhưng sư đoàn số 7 không giống vậy.
Hắn dùng mạng để cứu họ mà.
Sao có thể buông tha cảm tạ tệ rời đi tay không như vậy chứ?
Lúc này, Sư trưởng P5067 của sư đoàn số 7 vừa mới nhận được tin tức, nói P5092 bị người cướp đi.
Đầu dây bên kia là âm thanh của sư trưởng sư đoàn số 1:
"Kỳ thật P5092 bị cướp đi là chuyện tốt, nếu hắn không đi sẽ phải ngồi tù mười mấy năm.
Không ai muốn thấy một màn như vậy.
Lúc trước hắn nói chúng ta yên tâm, chúng ta nên nghĩ đến việc hắn định một người gánh chịu tất cả."
P5067 cảm khái nói:
"Đúng vậy a, chúng ta mắc nợ hắn rất nhiều.
Đợi đánh xong trận này, ta cũng không còn mặt mũi tiếp tục làm cái gọi là tướng lãnh cao cấp này.
Dùng tự do của người khác đổi lấy tiền đồ, sợ rằng khó lòng ngẩng đầu lên được khi đứng trước binh sĩ của mình.”
"Nghe nói người cướp hắn đi cũng tham gia trận chiến này, dường như là từ tây bắc?"
Sư trưởng Sư đoàn số 1 hiếu kỳ nói.
"Đúng, là mặt nạ bạc…."
P5067 xác nhận nói:
"Lúc trước sư đoàn số 7 bị mọi rợ chặn giết, cũng là hắn cứu chúng ta.
Nói ra chắc ngươi không tin, đối mặt mấy ngàn mọi rợ quân đoàn viễn chinh , hắn vẫn có thể nhàn hạ thoải mái ngoáy lỗ tai ở trong đó.
Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, ta rất khó lòng tưởng tượng trong giới siêu phàm giả đã xuất hiện nhân vật lợi hại như thế, khó trách nổi danh cùng Ác Ma Thì Thầm.
Hơn nữa, về sau không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà nổ chết mấy ngàn mọi rợ, dị thường hung hãn."

"May mà hắn là người tây bắc, chúng ta không cần đối địch với hắn.
Bất quá, dám cướp người trong đại doanh Hỏa Chủng, chỉ sợ trên đời này chỉ có một mỗi hắn.
Việc này một khi truyền đi, e rằng hắn có thể trở thành cường đạo đệ nhất thiên hạ…."

Sư trưởng sư đoàn số 1 nói.
P5067 gật đầu nói:
"Đúng vậy, mục tiêu của chúng ta kỳ thật cũng không khác gì tây bắc."

Nhưng vào lúc này, một tham mưu tác chiến bỗng nhiên do dự mà đi vào doanh trướng chỉ huy của P5067.
P5067 không tắt điện thoại, hắn nghi ngờ hỏi:
"Có chuyện gì sao, không phải đã kêu ngươi đi nghỉ ngơi rồi à?"
Tham mưu tác chiến nói:
"Là như vậy, bên ngoài có người tìm ngài?"
"Ai a?"
P5067 hỏi, thời điểm này ai sẽ tìm hắn chứ?
Tham mưu tác chiến hồi đáp:
"Chính là người cứu chúng ta trên chiến trường kia."
"Hả?"
P5067 kinh hãi hít một hơi lạnh, thiếu chút tự sặc nước bọt chính mình.
Trong điện thoại, thanh âm Sư trưởng sư đoàn số 1 truyền đến:
"Có người tìm ngươi sao?"
"Đúng…"
P5067 nói.
"Ai a?"
"Cường đạo..."
Nói xong, P5067 cúp điện thoại rồi gấp vội vàng đi ra ngoài.
Trước cửa quân doanh không ít binh sĩ tụ tập vây xem.
P5067 cau mày nói với những binh lính này:
"Nhiều chuyện cái gì, nhanh chóng tản."
"Đừng tản đừng tản… "
Nhâm Tiểu Túc hô:
"Vừa vặn tìm bọn họ có việc nha."
Trong khi nói chuyện, P5067 đã đẩy đám người ra, thấy được Nhâm Tiểu Túc đang khiêng P5092...
P5067 thừa nhận, khi nhìn thấy cảnh tượng này hắn thật sự có phần bối rối.
Tên này cũng xem như kẻ tài cao gan lớn, cướp người xong không đi lại chạy tới chỗ sư đoàn số 7, không sợ bị binh sĩ Hỏa Chủng chặn giết sao?
Bất quá P5067 hiểu rõ, đại khái đối phương cũng đoán được hiện tại sẽ không ai làm khó hắn.
Vẻ mặt P5067 ôn hoà nói:
"Ngài tới có việc gì a."

Lúc nói chuyện, mọi người tự động làm nhòe P5092 đang được Nhâm Tiểu Túc vác trên vai, phảng phất như không thấy gì cả.
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Ngươi quên lúc trước ta nói gì à, binh sĩ sư đoàn số 7 cảm tạ ta đó.”

P5067 thừa nhận hắn có chút bối rối, thằng này đi đến sư đoàn số 7 là để nghe họ nói cảm tạ?!
Bệnh tâm thần a! ?
Con hàng này nghĩ cái quái gì vậy?
Lời cảm tạ quan trọng lắm hả, có thể dùng mua cơm ăn được không?
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái nhìn P5 một cái:
"Nhanh lên coi, ta đang gấp lắm nha."
P5067 kiên nhẫn giải thích:
"Là như thế này, đại bộ phận các tướng sĩ của sư đoàn số 7 đã đi ngủ.
Thời điểm này muốn kêu họ dậy cần một thời gian nhất định.
Hơn nữa nói không chừng ngày mai sẽ có đại chiến, bây giờ không cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt..."
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc chậc chậc miệng:
"Vậy kêu những binh sĩ còn thức tới đi.”
"Được được…. "
P5067 nhanh chóng hạ lệnh cho sĩ quan phụ tá tổ chức lại binh sĩ, qua mười phút sau hắn nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Hiện tất cả binh sĩ tại không có nghỉ ngơi có 1091 người, thực đến 1091 người, ngay cả binh sĩ làm bếp cũng tới.”
Nhâm Tiểu Túc có chút tiếc hận, này không giống hắn tưởng tượng a.
Phải biết sư đoàn số 7 có hơn năm ngàn binh sĩ.
Hắn là vì năm ngàn cảm tạ tệ mới trở về đó.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
"Vậy một người nói ba lần cảm tạ a."

Nói xong, hơn một ngàn danh tướng sĩ liền đứng trước mặt Nhâm Tiểu Túc liên tục cảm tạ.
Lần đầu tiên, một vòng được 1091 tệ, lần thứ hai thì là tăng hơn năm trăm tệ, đến lần thứ ba thì chỉ còn lại hơn hai trăm tệ.
Không trách các tướng sĩ tâm không thành tâm, thật sự là tình cảnh quá mức quỷ dị, không có cách nào khác tâm thành được...
Mắt nhìn thấy P5092 còn bị Nhâm Tiểu Túc khiên ở trên vai hôn mê, căn bản liền không biết bản thân đã trải qua những gì.
Về sau chờ hắn tỉnh lại biết việc này, cũng không biết có đủ dũng khí để đối mặt với hiện tại hay không nữa...
Cảm tạ tệ của Nhâm Tiểu Túc thoáng cái tăng đến bảy ngàn tệ, hắn mất hứng vẫy vẫy tay:
"Được rồi, đi đi!"
P5067 nhìn bóng lưng Nhâm Tiểu Túc rời đi, nghĩ thầm hẳn là khiêng P5092 đi tây bắc a.
Kỳ thật nội bộ Hỏa Chủng cũng không quá bài xích cứ điểm 178.
Ít nhất sứ mạng của cả hai đều là thủ hộ.
Bây giờ P5092 có thể thoát khỏi tai ương ngục tù tới tây bắc cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Hơn nữa so sánh với Hỏa Chủng thiếu đi đi tình người thì hẳn cứ điểm 178 là chỗ tốt hơn cho P5092.
Nghe nói thiếu niên này là Thiếu soái 178 cứ điểm? Tin tức này tuy không biết từ chỗ nào truyền tới nhưng hẳn là thật sự.
Sư trưởng Sư đoàn số 7 nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nội tâm không khỏi nghĩ thầm, cứ điểm 178 Thiếu soái như vậy, thật sự không có vấn đề sao?
Lúc này, lại có một chi binh sĩ giám sát chạy đến, bọn họ nhìn về phía P5067 nói:
"Người đâu?"
P5067 thản nhiên nói:
"Đi rồi."
Quan quân giám sát nhíu mày:
"Ngươi sao có thể cứ thế thả hắn rời đi? Hiện tại hắn là trọng phạm bị Hỏa Chủng truy nã."
P5067 liếc mắt:
"Vậy ngươi đi bắt hắn đi.
Một mình hắn có thể giết mấy ngàn mọi rợ.
Muốn giữ hắn lại ta cũng phải đủ khả năng mới được chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận