Đệ Nhất Danh Sách

Chương 716: Son Môi Rất Dễ Bán

Với tư cách là người tận mắt chứng kiến và tự tay đá nát tượng thần, tất nhiên hắn sẽ tỉ mỉ kể lại cho mọi người nghe về tình huống đó:
- Lúc ấy thế này, ta đang đứng ở chỗ đó gác thêm thì bỗng nhiên tượng thần bay tới, nó được hàn lại từ mấy chục mảnh vỡ nên trông dữ tợn vô cùng.
Các ngươi hiểu ý ta chứ, mặt mũi nó đầy vết nứt luôn…
Trình Vũ đứng bên cạnh đen mặt, hắn phát hiện Nhâm Tiểu Túc càng nói thì hàn khí bên cạnh càng nặng, biểu tình mọi người xung quanh cơ bản cũng không khác gì với Trình Vũ, vừa khẩn trương nhưng vẫn muốn nghe cho hết câu chuyện.
Sau khi kể xong, Nhâm Tiểu Túc mặc kệ mọi người thế nào mà xách đít đi ngủ luôn.
Chẳng biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy sau khi vào Thánh sơn thì tình cảnh bỗng bình thường tới mức quỷ dị.
Sự kiện thần tượng tất nhiên là do con người gây nên, vừa rồi lúc thần tượng trốn một bên quan sát đã bị Nhâm Tiểu Túc phát hiện.
Sau đó hắn lập tức nhận ra hướng mà thần tượng nhắm tới là lều vải của cô gái còn sống trong cặp tình nhân kia.
Cho nên La Lam đoán bảy tám phần, hung thủ chính là Vương Uẩn.
Trừ chuyện này ra, kỳ thật từ lúc tiền vào Thánh sơn tới giờ họ chưa từng đụng độ Hỏa Chủng.
Phải biết nơi này là yếu địa quan trọng nhất của Hỏa Chủng.
Lúc chưa vào thị gặp mai phục, sao vào rồi thì không bị gì cả?
Điều này ngược lại lại khiến Nhâm Tiểu Túc cảnh giác hơn, e rằng chờ đợi họ ở phía trước sẽ là thủ đoạn càng thêm quỷ dị.
Diện tích của Thánh sơn rất lớn, kéo dài hơn trăm ki lô mét .
Nếu họ đi theo tốc độ hiện tại thì phải mất hơn mười ngày nữa mới có thể vào tới trung tâm Thánh sơn.
Vào lúc đám Nhâm Tiểu Túc đang lên đường thì phía sau có một đoàn xe việt dã tới từ Trung Nguyên đi ngang qua hàng rào 144 của Tây bắc.
Trương Tiểu Mãn đã sớm chờ ở đó nhưng lần này người chỉ huy trực tiếp của cả đội lại là Vương Phong Nguyên, người quản lý phòng tình báo của cứ điểm 178.
Những chuyện Vương Phong Nguyên ra mặt xử lý đều là những chuyện cơ mật.
Trương Tiểu Mãn ở bên cạnh hỏi dò:
- Sếp Vương, lần này tới là vì ai mà lại kinh động tới ngài?
Vương Phong Nguyên liếc mắt nhìn Trương Tiểu Mãn:
- Ơ, mấy tháng không gặp mà Trương Tiểu Mãn cũng biết dùng kính ngữ nói chuyện với ta rồi.
Sao càng lớn tuổi thì càng khách khí vậy.
- Ha ha…
Trương Tiểu Mãn cũng chẳng để ý Vương Phong Nguyên trào phúng mình:
- Đây cũng là một loại tiến bộ của ta à nha.
- Không tê không tệ…
Vương Phong Nguyên lắc đầu.
Sau đó Trương Tiểu Mãn phát hiện ra, Vương Phong Nguyên đã đánh trống lảng thành công, không cần trả lời câu hỏi của hắn.
Đợi đoàn xe đi tới dưới tường thành, thậm chí người trên xe không thèm xuống mà xe của Vương Phong Nguyên tiếp tục chạy vào sâu hơn Tây bắc, đoàn xe theo sau.
Trương Tiểu Mãn nhìn ra ngoài, nhếch miệng nói:
- Suốt ngày cứ thần thần bí bí.
Đoàn xe tiếp tục chạy tới hơn 100 ki lô mét , thẳng tới một thung lũng của ngọn núi nhỏ mới dừng lại.
Lúc này trong khe núi đã có quân doanh tạm thời được dựng lên.
Quy mô không lớn, người phụ trách hậu cần Lâm Dự Trách đang hối thúc thủ hạ nấu cơm.
Trương Cảnh Lâm nghe âm thanh động cơ xe dừng lại thì đi ra, trong xe có người vội vàng đỡ một chiếc xe lăn xuống rồi ôm Vương Thánh Tri đặt lên xe lăn.
Từ đầu tới cuối, khuôn mặt Vương Thánh Tri toàn là tươi cười, thậm chí còn rảnh rỗi vẫy tay với Trương Cảnh Lâm:
- Đã lâu không gặp, vừa rồi ta đi ngang qua hàng rào 144 thì phát hiện bên ngoài có rất nhiều xe chở hàng.
Xem ra chuyện khai thông thương lộ sắp triển khai được rồi.
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Có thể giao thương luôn là chuyện tốt.
E rằng chính ngươi cũng không ngờ hàng hóa dễ bán nhất tại Tây bắc lại là son môi.
Lời này vừa nói ra, Vương Thánh Tri có chút ngạc nhiên.
Hắn thân là người đứng đầu Vương thị, dù chuyện thương lộ có quan trọng cũng chỉ để bổ sung thêm vật tư cần thiết thôi, thật sự không ngờ thứ dễ bán nhất lại là son môi.
Thậm chí ngay cả bản thân con buôn như Vương Phú Quý cũng không ngờ tới…
Khi Vương Phú Quý dẫn theo vài chiếc xe chở son môi tơi, Trương Tiểu Mãn từng bắt mấy thương nhân bản địa phải mua, nguyên bản các thương nhân này đều thầm than khổ, cơ mà không ngờ cũng có ngày thứ hàng hóa như son môi lại trở thành vật bán chạy nhất.
Ai ngờ ánh mắt của Vương Phú Quý không sai đi đâu được.
Nhóm người này cảm thấy có thể bán son môi chạy nên đã chuyển vào mấy hàng rào lớn để bán, ai ngờ lại được hoan nghênh vô cùng.
Trước giờ họ đã quá xem thường lòng yêu cái đẹp của nữ nhân rồi.
Về sau, những người khác cũng muốn lấy son môi về bán nhưng chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Trương Tiểu Mãn ra lệnh chỉ có một mình Vương Phú Quý được độc quyền bán son môi mà thôi.
Vì thế son môi trở thành con đường tài lộc mà Vương Phú Quý là độc nhất vô nhị trên đó.
Thủ trưởng Chu Ứng Long của Trương Tiểu Mãn nghe người khác nói lại việc này tính quản nhưng về sau nghĩ lại, cảm thấy son môi cũng không phải thứ dùng cho chiến đấu lại là người thân của Nhâm Tiểu Túc nên sau đó cứ thế mà mặc kệ…
Hiện giờ trong giới thương nhân, dù là ai gặp được Vương Phú Quý cũng phải khách khí kêu hắn một tiếng Vương tiên sinh hoặc Vương tổng.
Mọi người đều hiểu rõ Vương Phú Quý là người của cứ điểm 178, bằng không sẽ không trâu bò như thế được.
Thậm chí còn có người chuyên môn tìm Vương Phú Quý, muốn nhờ hắn giải quyết vài chuyện khó khăn.
Bất quá Vương Phú Quý là người có chừng mực, chỉ giữ khuôn phép, tập trung cho việc buôn bán chứ chẳng quan tâm tới mấy chuyện lộn xộn khác.
Vương Phú Quý cảm thấy về sau Nhâm Tiểu Túc sẽ tiếp quản cứ điểm 178, hắn không thể để Nhâm Tiểu Túc mang danh xấu được.
Trương Cảnh Lâm nhìn về phía Vương Thánh Tri:
- Hiện giờ Trung Nguyên không yên ổn mà ngươi còn dám ngồi xe đơn giản như thế tới Tây bắc?
Vương Thánh Tri cười nói:
- Hiện giờ đám ngưu quỷ xà thần đều chạy tới Thánh sơn cả rồi, cho nên ta mới dám ra ngoài như thế
- Là ngươi dẫn dắt họ mà…
Trương Cảnh Lâm nói thẳng.
- Ha ha, hôm nay đầu bếp Lâm làm món ngon gì đấy?
Vương Thánh Tri điều khiển xe lăn tiến vào quân doanh, dường như cũng không tính trả lời câu hỏi này của Trương Cảnh Lâm.
Kỳ thật điều Trương Cảnh Lâm muốn hỏi là, hiện tại An Kinh tự và Vương thị có phải đã bắt đầu liên thủ ước định thế cục thiên hạ không.
Từ khi Đông hồ sụp đổ, bố cục nhiều năm của An Kinh tự dần được khởi động, không ngừng ảnh hưởng tới cả Trung Nguyên.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, lực ảnh hưởng vẫn chưa đủ.
Hiện tại thì sao, một vật thí nghiệm 01 đã khiến cho cả Trung Nguyên rung động.
Trương Cảnh Lâm cảm thấy khả năng cao hơn bảy phần siêu phàm của của Trung Nguyên đã đi tới Thánh sơn.
Vương Thánh Tri làm vậy là vì cái gì? Hẳn là muốn dọn sạch những trở ngại bất ổn định trên con đường của hắn.
Vương Thánh Tri đột nhiên quay đầu lại cười nói:
- Trương tiên sinh, ngươi và Khánh thị cũng đã đạt thành hiệp nghị, đồng ý sát nhật tuyến đường sắt với họ. Đồng thời còn thông qua các ngươi mà mở ra thương lộ với Trung Nguyên, đây là đề phòng ta à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận