Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1066: Quân Kỳ Của Cứ Điểm 178

Khu phụ cận trạm gác, thế núi liên miên chập chùng, Trương Cảnh Lâm và Nhâm Tiểu Túc đi theo đường nhỏ cùng với tiểu binh tuần tra tuần tra, đứng trên ngọn núi nhất bao la hùng vĩ.
Tiểu binh nói với hai người:
"Tư lệnh, Thiếu soái, ta chỉ có thể dẫn các ngươi đến nơi này thôi.
Các ngươi đi theo ta con đường này về phía trước 30 ki lô mét chính là trạm gác kế tiếp."
Trương Cảnh Lâm và Nhâm Tiểu Túc lần lượt bắt tay tiểu binh:
"Khổ cực cho ngươi."
Tiểu binh cười nói:
"Không khổ cực."
Trương Cảnh Lâm vỗ vỗ bờ vai tiểu binh trẻ tuổi:
"Sao có thể không khổ cực được."
Nói xong, hai bên tách ra.
Xuống núi, Trương Cảnh Lâm cảm khái với Nhâm Tiểu Túc:
"Nếu điều kiện cho phép, ta thật muốn ở chỗ này cùng bọn họ thêm mấy ngày.
Ngươi biết không, trạm gác không có đường dây điện thoại, chỉ có thể gọi tới cứ điểm của tổng bộ thôi.
Ban đầu binh sĩ ở trạm gác quá cô đơn nên luôn gọi về.
Ví dụ sáng dê đi mất, chiều mấy con dê đó lại về rồi.
Cứ vậy mà không biết mệt."

Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, một ít trạm gác lớn ở đây có nuôi vài con dê bò, việc này hắn biết.
Chỉ là những con dê bò này không thể giết.
Đấy là tài sản chung của cứ điểm, các chiến sĩ cùng lắm chỉ được uống chút sữa dê.
Trương Cảnh Lâm nói tiếp tục:
"Tuy như có thể giúp các binh sĩ giải sầu nhưng hành quân không thể tùy ý như thế, vạn nhất có người chiếm dụng đường truyền, dẫn tới tin tức truyền về không kịp thì phiền to.
Cho nên sau này chúng ta không cho họ gọi như vậy nữa.
Sau đó cứ điểm có quy định, nếu không liên quan tới quân địch, trạm gác chỉ có thể gọi về cứ điểm ở một thời gian nhất định thôi.
Các binh sĩ trong trạm gác rất mong chờ thời gian này, sau đó thay phiên nhau gọi về."

"Thành viên chuyên phụ trách nhận điện thoại nam nữ đều có.
Nếu gặp được nữ thì xem như may mắn, ngược lại cũng không sao, họ vẫn có thể nói chuyện cả tiếng đồng hồ…”
Nhâm Tiểu Túc yên lặng lắng nghe.
Gần đây hắn nghe đại lừa dối lẫn Trương Cảnh Lâm nói rất nhiều về trạm gác.
Thứ để lại cho hắn ấn tượng sâu nhất là sự cô độc của các binh sĩ.
Trong lúc bất chợt Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại, hắn vẫn thấy tiểu binh họ đang đứng tại chỗ cũ thủ lễ chào mình.
Thân thể thẳng tắp như một cây cột cờ.
"Bọn họ đều là quân kỳ của cứ điểm 178, chỉ cần bọn họ còn ở đây.
Tây Bắc vẫn thuộc về cứ điểm 178 chúng ta… "
Trương Cảnh Lâm nói.
"Dùng thời gian tốt nhất trong quãng đời để làm quân kỳ vì Tây Bắc sao… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trương Cảnh Lâm thở dài:
"Đều là những thanh niên tốt, nếu không vì thủ hộ quê hương sau lưng, ai sẽ nguyện ý đi đến loại địa phương này?"
Nói xong, Trương Cảnh Lâm cùng Nhâm Tiểu Túc cùng nhau đáp lễ với đối phương rồi xoay người tiếp tục rời đi.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói:
"Ta đại hưng kế hoạch Tây Bắc 3.0 của ta đã có đầu mỗi rồi, chỉ là chưa nghĩ ra quá trình thôi.
Đợi ta nghĩ kỹ sẽ báo với ngươi."
"Được…. "
Trương Cảnh Lâm cười nói:
"Kế hoạch 1.0 và 2.0 của ngươi đã làm người ta đủ kinh hỉ rồi.
Ta thật mong chờ phiên bản 3.0."

Cảnh sắc Tây Bắc không giống Trung Nguyên, bởi vì mỗi tất đất của nơi này đều mang theo hương vị quê hương.
Trên không trung đôi khi bay tới một đóa mây to nhưng sau một phút đồng hồ mây to từ xa đã trôi đỉnh đầu.
Những tia nắng vẫn xuyên qua mây đen chiếu rọi mặt đất, trông chắc khác nào một hang động lớn giữa bầu trời.
Đôi khi vào lúc chạng vạng tối, không trung như một thảm vảy cá đỏ thẫm ráng chiều.
Chẳng khác nào một bức bức tranh tráng lệ làm say lòng người.
Loại cảnh sắc kỳ quái này rất khó thấy được ở Trung Nguyên.
Lúc này, đám Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa vào rừng nên ngẫu nhiên vẫn thấy được cư dân đang chăn cừu, cũng thấy được có người cưỡi ngựa ở nơi xa xa.
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Đại lừa dối có nói với ta, trước kia Tây Bắc từng lưu truyền một chuyện xưa trong quân, truyện kể có một tiểu binh mùa đông không có đồ ăn, tuyết rơi khiến đường núi bị chặn nên người chuyển tiếp tế không vào được.
Từ đó tiểu binh phải đi bộ hơn 40 ki lô mét mới tìm được một hộ gia đình.
Kết quả con gái trong nhà đó nhìn cái là vừa ý tiểu binh, nàng bảo nhất định phải cưới nàng thì mới cho ăn.
Cuối cùng không còn biện pháp gì, tiểu binh chỉ có thể đồng ý."
Khóe miệng Trương Cảnh Lâm hơi giương lên, hẳn ông ấy cũng từng nghe qua chuyện xưa này.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc lại nói:
"Đại lừa dối nghe xong chuyện xưa liền chủ động xung phong đi làm tiểu binh.
Kết quả khi hắn đến trạm gác mới phát hiện, tất cả dân chăn nuôi đều là nam, gia quyến thì ở trong cứ điểm, chuyện xưa căn bản chỉ để gạt người!"
Trương Cảnh Lâm cười ha hả:
"Đây là vì Lão tư lệnh muốn lừa mọi người đi làm tiểu binh mới bịa ra chuyện xưa này!"
"Quá thất đức a… "
Nhâm Tiểu Túc cũng cười:
"Bất quá đại lừa dối cũng nói, kỳ thật làm tiểu binh năm năm, hắn hối hận năm năm.
Nhưng nếu không có năm năm này, hắn sẽ hối hận cả đời."

Bấy giờ, khi Nhâm Tiểu Túc thấy một bầy cừu, hắn lại tìm tìm cái gì đó.
Trương Cảnh Lâm hỏi:
"Ngươi tìm cái gì vậy?"
"Tìm hai con dê hôm qua… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta cảm thấy hai con dê hôm qua có vấn đề.”

Bất quá, Nhâm Tiểu Túc tìm hồi lâu cũng không có đầu mối gì cả.
Chủ yếu là trên sườn núi có chừng mấy trăm con dê, bề ngoài chúng lại giống nhau nên rất khó phân biệt.
Nhâm Tiểu Túc lần nữa khiêng tảng đá lớn lên, Trương Cảnh Lâm nhanh chân lẹ tay ngồi lên tảng đá, thoải mái nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp.
Đợi khi bọn họ vượt qua một đỉnh núi nhỏ, hai đầu dê trong bầy cừu lần nữa thoát ly đội ngũ, đổi về phía hai người.
Hai đầu dê nhìn nhau, trong nội tâm cả hai vẫn còn khiếp sợ.
Vừa rồi ánh mắt tìm kiếm của Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào dao găm khiến chúng không khỏi run sợ.
Chỉ là hai con dê đều không nghĩ tới, vì sao cảm giác của thằng này lại mạnh tới vậy?
Hai con dê một đường tiếp tục theo dõi, đừng nhìn chúng chân ngắn mà lầm tưởng, chúng chạy rất nhanh.
Chỉ là khi chúng vượt qua đỉnh núi Nhâm Tiểu Túc rời đi, trong nháy mắt liền thấy được Nhâm Tiểu Túc đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm chúng...
"Ý không ngoài ý? Kinh sợ không sợ hãi vui mừng?"
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói.
Hai con dê kia cả kinh, lập tức cúi đầu ăn cỏ, ăn vài miếng lại ngẩng đầu kêu be be hai tiếng, bộ dáng thuần lương vô tội.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc nào quan tâm, hắn nhanh chóng kéo đùi một con dê, mặc kệ con dê ra sức giãy giụa, nhưng dù hắn giãy giụa thế nào đi nữa không thể tránh thoát.
Dê con thấy tình thế không ổn liền quay đầu bỏ chạy, Nhâm Tiểu Túc cũng không đuổi theo mà cười nói với dê con vừa bị bắt:
"Chui đầu vô lưới!"
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc nện một cái lên đầu con dê, khiến nó ngất xỉu.
Trước khi xỉu, con dê còn cầu nguyện khi tỉnh lại đừng để nó thấy nó nằm trong nồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận