Đệ Nhất Danh Sách

Chương 936: Cơ Chế Sai

Quân đoàn viễn chinh xua đuổi lưu dân đi xa như vậy, kết quả một chút tác dụng cũng không có, không chỉ như thế, ngược lại còn khiến binh sĩ chiến lữ thứ 6 phẫn nộ.
Bọn họ biết, một ít lưu dân thoát được là nhờ binh sĩ Hỏa Chủng hung hãn không sợ chết tự sát tạo ra cơ hội.
Hiện giờ, những binh sĩ Hỏa Chủng đó đem hi vọng của bọn họ phó thác lại cho tây bắc, quân nhân tây bắc tất nhiên sẽ quý trọng.
Chiến đấu vừa bắt đầu, đám người Quý Tử Ngang hi vọng vụ nổ có thể khiến quân đoàn viễn chinh kinh sợ thối lui giống như lần trước, kết quả lần này không giống vậy, những binh sĩ quân đoàn viễn chinh căn bản không lui về sau, không ngừng dùng sinh mạng của mình để che lấp lỗ thủng.
P5092 nói:
"Đây là kết quả xấu nhất, tướng lãnh quân đoàn viễn chinh hiểu rõ, muốn chiếm được Tả Vân sơn không hề dễ dàng, phải dùng mạng đổi mạng.
Đối phương đã thản nhiên tiếp nhận sự thật này, điều này cũng có nghĩa chúng ta phải chiến đấu trận chiến này thật cực khổ.”

Quý Tử Ngang nhìn đám mọi rợ mang tấm chắn xông lên, hắn nói với P5092:
"Chỗ ta có thể nổ 7 ngọn núi, bằng không hiện tại ta chôn sống bọn họ đi?"
"Không được…"
P5092 lắc đầu nói:
"Lần này số lượng quân đoàn viễn chinh rất nhiều, ngoài núi vẫn còn binh sĩ đóng quân.
Bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị thay thế thành những đội khác tới công thành, dù ngươi giết chết được một đám, bọn họ ở bên ngoài có thể lập tức liền bổ sung thêm.
Cho nên, đòn sát thủ này vẫn nên giữ lại để sau dùng thì hơn.
Mỗi một lần trận địa phòng ngự xuất hiện nguy cơ, ngươi hãy cho nổ một ngọn núi.
Như vậy dù mọi rợ có phá tan trận địa phòng ngự, ngươi cũng có thể cắt đứt đường tiến công của binh sĩ phía sau, trận địa phòng ngự sẽ không tổn thất nghiêm trọng."

Dựa theo ý của P5092, thủ đoạn phá núi của Quý Tử Ngang chính là một cách bảo vệ trận địa phòng ngự.
Quý Tử Ngang thầm nói:
"Vậy giữa lại bảy ngọn núi cũng quá nhiều rồi.
Không bằng hiện tại cho nổ trước hai tòa, tiêu diệt một ít nhuệ khí của bọn họ?"
"Không…"
P5092 chối bỏ:
"Ta cảm thấy bảy ngọn núi là vẫn còn quá ít."
Tất cả mọi người tại đây đều sững sờ, thì dự đoán của P5092 bi quan như thế.
P5092 giải thích nói:
"Khả năng các ngươi còn chưa hiểu rõ về khái niệm phòng thủ chiến, nhất là trong phòng thủ chiến lấy một địch mười.
Hơn mười ngày, mấy chục ngày kế tiếp, thậm chí trong vòng mấy tháng, mỗi ngày chúng ta đem sẽ không ngừng không nghỉ đối đầu với quân đoàn viễn chinh.
Sẽ có lúc ngươi tự hoài nghi bản thân, hoài nghi thế giới, hoài nghi những mọi rợ đó có phải vĩnh viễn giết không hết hay không.
Thời gian sẽ dần dày vò tất cả mọi người, như bị ném vào nước sôi lửa bỏng.
Các chiến sĩ sẽ dần nghỉ ngơi không tốt, nóng nảy, táo bón, đạn dược của chúng ta bắt đầu không đủ, khẩu phần lương thực từng người sẽ dần bị giảm bớt.
Sau đó, số lần quân đoàn viễn chinh đột phá trận địa phòng ngự ngày càng nhiều, thẳng đến khi chúng ta thủ không được nơi này nữa."

Tất cả mọi người đều im lặng, vì bây giờ phòng thủ chiến mới bắt đầu nên mọi người cảm thấy mọi rợ chết dưới súng máy hạng nặng, sẽ cảm giác chỉ quân đoàn viễn chinh bất quá chỉ như vậy mà thôi.
Thế nhưng nói P5092 cho bọn họ biết, chiến tranh sẽ không hướng mãi về bọn họ.
Quân đoàn viễn chinh đã chuẩn bị kỹ càng, muốn dùng mấy vạn người thay cho nơi này, như vậy thứ bọn họ phải đối mặt chính là cuộc chiến thảm thiết nhất thế gian.
Càng ngày càng càng...
thảm thiết hơn.
"Được rồi, hết thảy các vị hãy nghe ta chỉ huy…"
P5092 nói:
"Thiếu soái đã hứa với ta, trên chiến trường, ta chính là ý chí tối cao của chi đội này."

Mọi người nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Các vị phải phục tùng chỉ huy."

P5092 nhìn về phía Quý Tử Ngang:
"Người khác có thể chết, nhưng trước khi ta để kêu ngươi phá vỡ bảy ngọn núi, ngươi không thể chết, bảy ngọn núi kia là lá bài tẩy cuối cùng của chúng ta.
Ngươi phải sống, vì tất cả trận địa phòng ngự mà sống."

Lời này vừa nói ra, bỗng nhiên tất cả mọi người có một loại cảm giác, ý nghĩa tồn tại của tất cả mọi người ở đây chính là vì trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng của trận chiến này, bọn họ phải vứt bỏ ý chí của mình, phục tùng ý chí của tập thể.
Bấy giờ, quân đoàn viễn chinh đang trên đường núi nhanh chóng xông lên, vẫn là phương thức tác chiến như cũ.
Mọi rợ phía trước giơ tấm chắn lên yểm hộ, bảo hộ binh sĩ chủ lực t phía sau iến lên.
Chỉ là bây giờ tấm chắn lại bất đồng, một phần tấm chắn nay được đổi thành thiết giáp lấy xuống từ trên xe bọc thép.
Ngay cả súng máy hạng nặng đạn bắn tới cũng chỉ có thể té lên tia lửa mà thôi.
Những thiết giáp này cần mấy mọi rợ cùng giơ lên mới được.
Nhưng vào lúc Quân đoàn viễn chinh chỉ còn cách trận địa phòng ngự chừng hai trăm thước, binh sĩ trên trận địa liền tiến hành xạ kích dựa theo tiết tấu đã được dặn dò.
Thế nhưng một mợ rợ trong quân đoàn viễn chinh lại một mình giơ một tấm chắn lên, bỗng nhiên nhanh chóng tiến hành công kích!
Mọi rợ này đột nhiên bạo phát với tốc độ cực kỳ kinh người, đối phương một mình giơ tấm chắn cũng có thể nhanh chóng di chuyển trên sơn đạo.
Đợi đến khi binh sĩ trên trận địa phòng ngự phản ứng kịp, chuẩn bị đổi thành đạn hỏa tiễn cùng lựu đạn để tiến hành chặn đường thì thấy đối phương ném tấm chắn đó qua.
Tấm chắn to lớn xoay tròn trong không trung, gào thét mà tới, trong chớp mắt người này phá tan vòng vây, đám mọi rợ theo sát phía sau!
Khi hắn buông tấm chắn xuống, mọi người mới phát hiện trên người tên mọi rợ này là phó trọng giáp, ngay cả đạn bắn vào cũng không cách nào xuyên thấu trọng giáp.
Trước đó, quân đoàn viễn chinh chưa bao giờ mặc áo giáp trụ như vậy giáp nên mọi người không biết thì ra binh sĩ mọi rợ còn có loại khôi giáp phòng ngự này.
Xem ra, đây là chuyên chuẩn bị cho cao thủ mọi rợ đột phá vào bên trong trận địa.
Khi một cá thể cường đại có được năng lực phòng ngự cực mạnh sẽ trở nên vô cùng kinh khủng.
Tựa như lớp thiết giáp của Nhâm Tiểu Túc lúc trước vậy, súng ống phổ thông tự nhiên không thể xuyên thấu.
Tấm chắn bay đến trận địa, thẳng đến trận địa của súng máy!
Mắt thấy này tấm chắn sắp nện chia năm xẻ bảy trận địa súng máy, thân ảnh mặt nạ bạc bỗng nhiên xuất hiện, cứng rắn dùng hai tay giữ tấm chắn lại!
Trong chớp mắt, hai tay mặt nạ bạc nhanh chóng phát lực, ném tấm chắn trở về.
Dường như mọi rợ kia không nghĩ tới có người có thể tiếp được tấm chắn nên lúc tấm chắn bay trở lại, hắn đã không kịp trốn, bởi vì quán tính hắn vọt tới trước quá lớn.
Sau một khắc, mọi rợ thầm cười lạnh, người Trung Nguyên chỉ đang làm trò trước mặt hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây, mọi rợ nâng hai tay lên đỡ tấm chắn đang bay tới, chuẩn bị tiếp tục dùng tấm chắn để tấn công trận địa.
Nhưng trong chớp mắt khi bàn tay hắn tiếp xúc cùng tấm chắn, mọi rợ không khỏi ngạc nhiên vì khí thế của tấm chắn, lực đạo lớn hơn hắn khi ném tấm chắn đi nhiều!
Vì vậy, binh sĩ ở trận địa phòng ngự chưa tỉnh hồn đã thấy được, mọi rợ ngu ngốc thật sự bị tấm chắn bay tới đập ngược trở về!
Lúc này P5092 đã đi tới trận địa này, binh sĩ nơi này do dự nói:
"Trưởng quan, chúng ta không nghĩ tốc độ mọi rợ này nhanh như vậy, hơn nữa còn mặc trọng giáp, thiếu chút đã bị hắn xông lên..."

Các binh sĩ rất hổ thẹn, nếu mới ngày đầu tiên đã bị mọi rợ xông phá trận địa, kế tiếp còn đánh thế nào nữa?
Kết quả P5092 cười cười an ủi:
"Không sao, hiện giờ chỉ là giai đoạn thăm dò, chúng ta cùng mọi rợ đều giữ lại thủ đoạn.
Hiện tại ngày đầu tiên đã biết bọn họ có loại vật như trọng giáp là một chuyện tốt.
Bên trong chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không thể cam đoan bản thân không phạm sai lần, lần sau chú ý là tốt rồi."

Nói xong, tâm tình P5092 có chút không tệ nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc đang chạy tới:
"Làm sao ngươi biết mà sớm mặt nạ bạc ở chỗ này? Ngươi biết trước bọn họ sẽ ưu tiên đột phá nơi này sao?"
Nhâm Tiểu Túc hồi đáp:
"Đoán thôi."

P5092 hồn nhiên vô tư gật đầu, dự đoán của Nhâm Tiểu Túc với mọi rợ rất tinh chuẩn, quả thật có thể quy vào phạm vi huyền học.
Hắn nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Vừa rồi ta nói với Quý Tử Ngang ngươi cũng nghe thấy, lời này ta cũng phải nói với ngươi một lần, những người khác đều có thể chết nhưng ngươi không được, ngươi nhất định phải sống đến cuối cùng.
Không phải vì ngươi là Thiếu soái, mà vì có ngươi tại đây trận địa phòng ngự , này mới có thể tiếp tục chống đỡ được.
Nếu không có ngươi, trận địa phòng ngự này cũng không cách nào giữ nổi.
Vừa rồi ta nói 7 ngọn núi kia là lá bài tẩy của chúng ta nhưng ngươi phải hiểu được, ngươi so với 7 ngọn núi kia càng thêm trọng yếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận