Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1057: Thua Không Nổi


Mọi người tự tránh ra, chừa một con đường cho Trương Cảnh Lâm và Nhâm Tiểu Túc.
Tất cả mọi người đều biết lệ cũ này, chuyện đầu tiên Thiếu soái làm sau khi vào thành là tới cúng tế những binh sĩ đã chết trận vì cứ điểm 178.
Trương Cảnh Lâm vừa đi vừa ngắm nhìn đường phố hai bên, hắn đột nhiên hỏi Nhâm Tiểu Túc:
"Bây giờ ngươi biết vì sao cứ điểm 178 chúng ta phải chiến đấu chưa?"
"Xem như đã biết… "
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Chỉ là ta vẫn chưa nghĩ ra nên bảo vệ họ và làm chủ Tây Bắc thế nào.”
Trương Cảnh Lâm cười nói:
"Ban đầu ta cũng như vậy. Khi Lão tư lệnh nói muốn ta tiếp nhận cứ điểm 178, ta cứ như vừa tỉnh ngủ. Ta chỉ là một y binh thôi, sao có thể trở thành Tư lệnh Tây Bắc được?”
"Về sau thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Về sau hắn giam lỏng rồi nói với ta, trừ ta ra, không ai có thể đảm nhiệm chức Tư lệnh cả. Chỉ có ta mới có thể dẫn dắt mọi người sống sót. Nếu như ta không chịu, hắn sẽ tiếp tục giam giữ ta… "
Trương Cảnh Lâm nhớ lại:
"Hắn còn kể với ta. Nghe nói lúc Tư lệnh đời trước nữa muốn truyền chức lại cho Lão tư lệnh, Lão tư lệnh cũng chưa chuẩn bị gì. Kết quả bị treo ngược lên đánh cho một trận, sau đó thì đồng ý."
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên, Tư lệnh cứ điểm 178 nhậm chức lại có nhiều khúc chiết như vậy?
Trương Cảnh Lâm thấy Nhâm Tiểu Túc giật mình thì tiếp tục cười nói:
"Nói ra cũng thật kỳ quái, Tư lệnh cứ điểm 178 mỗi đời đều không tự nguyện làm. Đều bị Tư lệnh đời trước ép phải nhận bằng những cách lưu manh như thế. Nói nữa, ta xem như đã đối đãi với người kế nhiệm rất tốt rồi. Thế nào, có cảm động không?"
"Trương tiên Sinh, ngươi một chút cũng không thay đổi a… "
Nhâm Tiểu Túc cảm khái.
Ban đầu khi còn ở học đường của thị trấn, Trương Cảnh Lâm từng tự trồng rau trong sân, hơn nữa còn hút thuốc. Dù là người đứng đắn nhưng ở chung với ông không có tí áp lực nào.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Vì sao cứ phải chọn người không muốn nhận chức Tư lệnh chứ. Hẳn người có năng lực mạnh vẫn còn rất nhiều.”
"Lão tư lệnh từng nói với ta, nhất định phải chọn người không muốn chức vụ này. Tư lệnh cứ điểm 178 không cầm có dã tâm và khát vọng quyền lực… "
Trương Cảnh Lâm giải thích nói.
"Vì sao?"
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc.
"Vì chức trách của cứ điểm 178 là thủ hộ, Tư lệnh thể tồn tại tâm tư mở rộng lãnh thổ… "
Trương Cảnh Lâm nghiêm túc nói:
"Chúng ta tồn tại là vì những người bên cạnh này, nếu có một ngày tâm tư nổi lên khát vọng chiến đấu vì bản thân. Thời gian tiêu vong của cứ điểm 178 sẽ bắt đầu được đếm ngược. Đương nhiên, cách làm này chưa chắc là đúng, nhưng những đời trước đều chọn Tư lệnh như vậy. Ta làm theo có sai cũng không thể trách ta, dù sao cũng là Lão tư lệnh bắt ta làm.”
"Đợi đã, sao tự nhiên lại đi “úp nồi” cho người khác rồi?!”
Nhâm Tiểu Túc bối rối.
"Tuy nói là vậy nhưng người cũng phải cố gắng mà làm đấy….”
Trương Cảnh Lâm nói rõ:
"Đương nhiên, bây giờ ngươi làm rất tốt. Ta vẫn luôn chú ý tới hàng rào 144. Vốn ta còn lo ngươi tuổi trẻ sẽ khó lòng quản lý được cả hàng rào. Kết quả ta phát hiện bản thân lo lắng thái quá rồi."
Trương Cảnh Lâm nói tiếp:
"Dùng cơ chế nhận thầu để thúc đẩy mọi người khai hoang. Đây chẳng khác nào bốc thuốc đúng bệnh cả. Ta phải thừa nhận, ngươi có năng lực hơn so với ta khi vừa mới tiếp nhận chức Tư lệnh.”
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Lúc Trương tiên Sinh vừa tiếp nhận cứ điểm 178, ngươi có bộ dạng thế nào?”
"Khi đó ta bị công vụ hành tới sứt đầu mẻ trán. Hôm nay có người nói muốn đề cao quân bị, mở rộng biên chế binh sĩ, ngày mai lại có người nói lương thực không đủ. Dù sao mỗi ngày đối mặt với chính vụ cũng chả khác nào đi đánh trận…”
Trương Cảnh Lâm cảm khái:
"Lúc ấy còn có Tông thị quấy rối trong bóng tối, nội bộ cứ điểm 178 có rất nhiều vấn đề. May mà đều giải quyết xong. Bằng không thì thật sự không còn mặt mũi đi gặp Lão tư lệnh nữa. Bất quá, sau khi trải qua những chuyện này ta tổng kết được, không ai bẩm sinh đã thích hợp làm Tư lệnh. Ngồi trên vị trí kia nhất định tự động tiến bộ, áp lực sẽ giúp ngươi phát triển."
Mặc dù Trương Cảnh Lâm nói rất nhẹ nhàng nhưng Nhâm Tiểu Túc biết khi đó Trương Cảnh Lâm trải qua rất khó khăn a.
Trương Cảnh Lâm tiếp tục nói:
"Hiện tại ngươi đã có thành viên riêng của tổ chức, chính vụ cũng thu thập được nhiều nhân tài. Trên phương diện quân sự đã có P5092 là thiên tài, cho nên ta cũng tương đối yên tâm. Hiện tại ta cảm thấy rất hứng thú về kế hoạch đại hưng Tây Bắc 2.0 của ngươi. Khi nào mới nâng cấp lên phiên bản 3.0 đây?”
0 là bắt cóc nhân tài như Vương Uẩn, P5092, Quý Tử Ngang.
1 là tung lưới rộng hơn, bắt cóc lượng lớn nạn dân tới xây dựng Tây Bắc.
Mà 2.0 càng khiến người ta thêm kinh hỉ, bởi vì trong số đó không chỉ lưu dân mà còn có một cơ số kỹ sư, công nhận, giáo sư của Hỏa Chủng và Khổng thị…
Phần tử trí thức như thế có thể sẽ nắm không ít các kỹ thuật độc quyền, hỗ trợ mạnh cho Tây Bắc.
Những người này dù không thể chiến đấu nhưng đối với một thế lực không cần chiến tranh thì đây là chuyện tốt vô cùng.
Chỉ có những thế lực chuyên về phát triển toàn diện mới biết sự quan trọng của những người này.
Chu Khánh Dương thật sự rất ngu xuẩn, đối phương chỉ cảm thấy nạn là gánh nặng nhưng không nghĩ tới những điều trên.
Cho nên, Trương Cảnh Lâm rất tán thưởng kế hoạch 2.0 này. Kế hoạch này đem tới cho Tây Bắc một kinh hỉ to.
Về phần 3. 0...
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu cười khổ:
"Vẫn chưa có.”
"Không sao, không vội… "
Trương Cảnh Lâm cười nói:
"Thời gian còn dài mà."
Lúc này, hai người đã đi tới đài tưởng niệm. Phía sau cả hai là chằng chịt người. Mọi người lặng nhìn bóng lưng Trương Cảnh Lâm cùng Nhâm Tiểu Túc trên quảng trường.
Trương Cảnh Lâm nói:
"Phía dưới bia tưởng niệm này là 279.281 binh sĩ đã bỏ mình trên chiến tranh. Mười một trận chiến khiến cứ điểm 178 chẳng khác nào tổ ong, nhưng lần nào chúng ta cũng thắng. Tiểu Túc, với tư cách là Tư lệnh hiện tại kỳ thật ta cũng không có gì muốn dạy ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều. Tuy nói thắng bại là chuyện thường của người hành quân nhưng cứ điểm 178 không thể thua, ngươi nhìn một chút những người nhìn ngươi với ánh mắt mong chờ phía sau đi. Cứ điểm 178 thua không nổi."
Sau lưng họ là mấy trăm, mấy ngàn vạn người Tây Bắc. Họ thật sự thua không nổi.
Tất cả mọi người đều nói, một người muốn dũng cảm phải học cách thất bại, thất bại không sao, quan trọng ngươi có đủ dũng khí lần nữa đứng lên.
Nhưng Tây Bắc thì khác, họ phải dùng dũng khí, dùng quyết tâm, dùng trí tuệ, cùng sự phục vụ quên mình để bảo đảm mỗi một trận chiến tranh đều phải giành thắng lợi cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận