Đệ Nhất Danh Sách

Chương 858: Thắng Thua

Ban đêm tiếng súng máy hạng nặng điếc tai nhức óc vang lên, kia từng viên đạn được bắn ra như dải lụa màu cam hồng, mà phía trước là vô số mọi rợ trong đội tiên phong không ngừng tiến công.
Một màn này kết hợp cùng tiếng súng vang lên bên tai khiến a-đờ-rê-na-lin của binh sĩ không ngừng tăng vọt.
- Bọn mọi rợ này sẽ không thật sự nghĩ chúng làm thế là đột phá được tường thành chứ…
Một binh sĩ Hỏa Chủng thầm nói, hắn quay đầu nhìn máy móc được bọc vải yên lặng đứng trên tường thành.
P5092 yên lặng nhìn xem mọi rợ càng ngày càng gần, sĩ quan phụ tá ở một bên nói:
- Trưởng quan, không thể đợi thêm nữa.
Nếu chúng xông vào tầm 300 mét mà tấm chắn không bị đập nát, phòng tuyến chúng sẽ gặp nguy hiểm.
Dù vậy nhưng P5092 vẫn không nói chuyện.
Mấy ngàn mọi rợ trải dài mấy cây số, một đám mọi rợ phía sau còn chưa tiến vào vị trí hắn mong muốn.
Hắn thầm đếm, mãi tới một khắc, P5092 nói:
- Pháo binh nổ súng.
Trên tường thành, vải dầu màu xanh nâu bị các binh sĩ kéo ra.
Đó là từng khẩu pháo được đặt ngay ngắn.
Điều kiêu ngạo mà sư đoàn số 3 tự hào nhất không phải tố chất thân thể của họ mà chính là pháo binh.
Sư đoàn số ba có hai binh lực đặc thù.
Mỗi binh lực được tạo thành từ 18 pháo binh, mỗi 6 pháo binh là một đơn vị tác chiến, tập trung hỏa lực vào cùng một mục tiêu.
Trong lúc cần thiết, pháo binh thậm chí có thể trở thành một “đội đại pháo” cùng lúc tấn công và hủy diệt một mục tiêu được chỉ định.
Lúc ở hẻm núi Long Đàm, pháo binh chẳng khác nào dùng dao lớn thịt chuột.
Mà hiện tại chính là lúc mà pháo binh thể hiện được uy lực của mình.
Vì thế P5 mới dám treo thi thể mọi rợ lên tường thành, không chút mà sợ mọi rợ có thể tấn công được phòng tuyến của hắn
Ngược lại, hắn còn mong lửa giận của đám mọi rợ cháy mạnh hơn, điên cuồng tiến công hơn.
Đường kính pháo chỉ có 76.2 millimet nhưng tốc độ bắn kinh người của của nó có thể đạt tới 20 phát mỗi phút đồng hồ.
Loại xạ tốc này tất nhiên không đem tới độ chính xác cao, thế nhưng P5092 không để ý chút nào.
Mọi rợ là mục tiêu di động có tốc độ cao, không cần độ chính xác chuẩn.
Thay vì bắn một lần thì chẳng bằng dùng pháo cày nát cả vùng.
Một khắc mọi rợ tiến vào phạm vi một ki lô mét này, pháo trên tường thành bắt đầu gầm thét, so sánh cùng chúng, âm thanh của súng máy hạng nặng lúc trước chỉ là chó sủa, mà những khẩu pháo này mới thật sự là mãnh thú!
Vòng xạ kích thứ nhất của ma trận pháo khổng lồ đã khiến đội hình đám mọi rợ đó nổ thất linh bát lạc.
Tấm chắn chúng dùng lúc này trở nên không có tí tác dụng nào.
Binh sĩ Hỏa Chủng phía trên Trường Thành hận không thể hoan hô lên, lúc trước bọn họ nghe chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành đều rất phẫn nộ.
Hơn nữa, còn có người nói lính trinh sát thấy được đám mọi rợ này chồng thi thể dân lên thành từng tòa núi nhỏ, muốn dùng cái này phơi bày sức mạnh của quân đoàn viễn chính.
Từng có người đọc được sự kiện lẻ tẻ trên sách, nói nền văn minh Trung Nguyên từng gặp chuyện này.
Sau một trận chiến, con số tử vong lên tới chục vạn, hơn nữa phần lớn đều là bình dân vô tội.
Trận chiến đó được xem là một sự hổ thẹn của quân nhân bọn họ, ngày mà mọi người đều phải nhớ tới.
Hiện giờ, chuyện tàn sát hàng loạt dân tại hàng rào 176 khiến người Trung Nguyên nhận ra đây là một cuộc diệt chủng, một cuộc chiến không chết không thôi.
Từ ngày chuyện tàn sát hàng loạt dân tại hàng rào 176 xảy ra, trận chiến này đã không cách nào hòa đàm.
Khi pháo binh bắt đầu ra tay, đám mọi rợ rốt cục đã bắt đầu lui về phía sau.
Trước mặt sự cường đại của súng đạn người Trung Nguyên, họ không thể nào lùi bước.
Thế nhưng P5092 vẫn bình thản như không, đợi tới khi đám mọi rợ xông vào phạm vi 1 ki lô mét mới cho pháo binh nổ súng.
Hiện tại đám mọi rợ không cách nào lùi lại, cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Một đội tiên phong mấy ngàn người còn vài trăm người chạy thoát đã xem là may mắn lắm rồi.
Sĩ quan phụ tá hỏi:
- Trưởng quan, đuổi theo không?
- Đuổi theo…
P5092 lạnh lùng nói:
- Cứ theo kế hoạch B của ta mà làm.
Hừng đông thu dọn đám thi thể mọi rợ treo ngược lên, để càng nhiều người thấy rõ.
Nói xong, binh sĩ chủ lực Hỏa Chủng bắt đầu ra tay.
Thắng trận này khiến họ một hồi phấn khởi.
Bọn họ đem theo năm súng máy hạng nặng và xe việt dã chạy về phương bắc, hoàn thành thu hoạch cuối cùng.
Bất quá lúc này trên mặt P5092 không có biểu hiện cảm xúc vui mừng vì thắng lợi, chỉ lấy kính viễn vọng ra, lẳng lặng nhìn xa xa.
Mười ki lô mét về phương bắc Trường Thành, chỗ đó có một rừng cây, binh sĩ Hỏa Chủng muốn dò xét trong mảnh rừng có lực lượng của đoàn viễn chinh.
Thế nhưng toàn bộ lính trinh sát tiến vào đều mất liên lạc cả.
Không ai biết đến cùng chỗ đó cất giấu cái gì, chỉ là đội tiên phong thôi sao? P5092 không cảm thấy vậy.
Binh sĩ sư đoàn số ba ngày càng tiến gần mảnh rừng kia.
Đám mọi rợ sống sót liều mạng chạy trốn vào rừng cây.
Dần dà vì địa hình nhấp nhô mà trận hình binh sĩ bắt đầu có chút tách rời, đa phần đi về trước, một ít rơi lại phía sau.
Khi binh sĩ cách bìa rừng chừng 2 ki lô mét , âm thanh súng ống vang lên từng trong rừng cây.
Binh sĩ dẫn đầu truy kích trong chớp mắt bị súng máy hạng nặng bắn trúng.
Trong rừng, thậm chí còn vang lên âm thanh pháo cối.
Thế nhưng sau một khắc, mọi rợ ẩn núp trong rừng cây chợt xuất hiện, ngoại trừ mấy trăm binh sĩ dẫn đầu, số còn lại cách rừng cây chừng bốn năm ki lô mét lập tức lùi lại.
Cứ như họ biết đang trong phạm vi hỏa lực nên muốn rút lui vậy!
Thời điểm này mọi rợ mới nhận ra, nguyên lai binh sĩ chủ lực Hỏa Chủng căn bản không phải tụt lại phía sau mà là cố ý không tăng tốc.
Chỉ là thanh thế của cuộc truy kích quá to nên đám mọi rợ không kịp nhận ra.
Hơn nữa, không ai chú ý tới chẳng biết từ lúc nào pháo sáng đã dừng lại.
Điều này là dấu hiệu để binh sĩ rút lui.
Không có pháo sáng, mọi rợ càng không thấy binh sĩ Hỏa Chủng ở đâu.
Trong trận đánh ngắn ngủi này, rất nhiều người đều không ngờ mọi rợ cũng sẽ dùng vũ khí nóng.
Trước đó họ còn tưởng đám phương bắc kia chỉ biết dùng rìu chém người!
Thế nhưng P5092 dùng tính mạng mấy trăm người báo cho chỉ huy khác của Hỏa Chủng, đối phương càng thêm xảo trá hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Nhưng bất kể thế nào nói, trận này ngắn ngủi vẫn là P5092 thắng.
Sĩ quan phụ tá ở một bên hỏi:
- Trưởng quan, làm sao ngài biết mọi rợ có thể dùng vũ khí nóng?
Cái gọi là kế hoạch B, chính là kế hoạch đánh nghi binh.
Từ lúc vừa mới bắt đầu P5092 đã không có ý định thật sự đuổi tận giết tuyệt đám mọi rợ đó, chỉ muốn dùng đội cảm tử tới dò hỏi thật hư mà thôi.
Tuy trận này chết một số người nhưng trong chiến tranh, có thể dùng tính mạng vài trăm người đối lấy tin tức quan trọng là một chuyện đáng giá với những người chỉ huy.
Tựa như Nhâm Tiểu Túc tổng kết, mặc dù Hỏa Chủng chống lại kẻ địch tới từ phương bắc nhưng điều này không xóa tan đi được này bản chất ngoan lệ cùng lãnh khốc của bọn họ.
Nếu thắng lợi này cần P5092 hi sinh, chỉ sợ P5092 cũng không chút do dự hi sinh bản thân.
Bọn họ đối với người khác hung ác, cũng hung ác với chính mình.
Hết thảy đều vì kết quả cuối cùng, quá trình một chút cũng không quan trọng.
- Tuy bọn họ không có công nghệ chế tạo vũ khí nóng nhưng ai cũng biết vũ khí nóng lợi hại…
P5092 chậm rãi nói:
- Sau khi hàng rào 176 thất thủ sẽ để lại một lượng quân nhu.
Mọi rợ không thể nào bỏ qua được.
Bất quá khi đó ta vẫn chưa xác định rõ.
Tới hệ thống tình báo, trước hừng đông ta muốn biết hàng rào 176 đã tích bao nhiêu hỏa lực.
Cuộc chiến này còn kéo dài, không cần ở mãi trên tường thành làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận