Đệ Nhất Danh Sách

Chương 983: La Lam Bị Bệnh

Chu Nghênh Tuyết đi một vòng lớn với phong thái uy phong.
Những nơi Nhâm Tiểu Túc kêu nàng tiếp quản nàng đều tiếp quản.
Những nơi Nhâm Tiểu Túc không cho nàng tiếp quản, nàng cũng tiếp quản không ít...
Không phải nàng cố gắng ra sức, chỉ đơn giản là đang hưởng thụ cảm giác lên mặt trong hôm nay thôi.
Từ nhỏ, đại nha hoàn đã sống trong hoàn cảnh vô cùng nghẹn khuất.
Khi còn bé là vì nghèo, không có tiền.
Sau khi vào Dương thị lại phải nhìn sắc mặt lãnh đạo.
Tới khi gặp được Nhâm Tiểu Túc, thực lực nàng không chỉ mạnh tới mức có thể đi ngang, mà ánh mắt người khác nhìn nàng cũng mang theo mấy phần kính sợ.
Điều này khiến đại nha hoàn có cảm giác, nhân sinh của mình đã được thăng hoa.
Bất quá, có vài người thật sự rất kỳ quái.
Dù thực lực trở nên mạnh hơn nhưng tâm tính vẫn giữ lòng dạ nhỏ nhen, chỉ muốn đi diễu võ dương oai khắp nơi, nhưng không nghĩ bản thân đã lợi hại như vậy, kỳ thật không cần khoe khoang làm gì.
Hơn nữa, từ lý thuyết mà nói, hiện tại Nhâm Tiểu Túc căn bản không đánh lại nàng, Dương Tiểu Cận cũng vậy.
Thế nhưng Chu Nghênh Tuyết phảng phất đã tập thành thói quen, sắm vai đại nha hoàn mãi không bỏ...
La Lam đã sớm chuẩn bị chỗ ở tốt cho đám Nhâm Tiểu Túc.
Không thể không nói, Khánh thị tài đại khí thô, nơi nào cũng có bất động sản của họ.
Ngay cả khu biệt thự Mẫu Đan mà Khánh thị đã có tám căn.
Lúc Tây Nam chiến loạn, rất nhiều đại nhân vật của Lý thị cùng Dương thị tới khu biệt thự này mai danh ẩn tích.
Ban đêm, Chu Nghênh Tuyết dẫn người trở về.
Đám Vương Vũ Trì đi theo phía sau cầm một cái rương màu đen.
Trong rương đều là ổ cứng lấy được từ camera.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám Vương Vũ Trì về phía:
"Trung Nguyên đã rối loạn, sau này dù là ai cũng muốn tranh đoạt thiên hạ.
Lạc Thành không còn là vùng đất bình yên nữa.
Hơn nữa lần này thân phận của các ngươi đã lộ.
Nếu có người nhằm vào ta e rằng sẽ xuống tay với các ngươi.
Cho nên lần này các ngươi hãy vận chuyển mấy cái rương này về Tây Bắc đi.
Vương Uẩn đã đợi sẵn ở hàng rào 144.
Các ngươi giao rương tới đó giao rương cho hắn là được."

Lái xe từ Lạc thành, nhanh nhất ba ngày là tới hàng rào 144 hiệu, tới cứ điểm 178 thì cần thêm hai ngày nữa.
Số rương này có đám Vương Vũ Trì hộ tống, Nhâm Tiểu Túc cũng yên tâm.
Nếu bị người chặn đường, tám người có thể dùng thiết giáp chạy vào rừng, quân đội của tập đoàn đừng mong bắt được bọn họ.
Vương Vũ Trì nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Tiểu Túc Ca, chúng ta muốn ở lại giúp ngươi."

"Không cần…"
Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ bờ vai Vương Vũ Trì:
"Số băng hình này quan trọng hơn.
Các ngươi kịp thời đưa về, chúng ta mới có thể nhanh chóng tìm được hung thủ sát hại Giang Tự tiên sinh.
Hơn nữa, nhóm Phú Quý thúc đều rất nhớ các ngươi nên tới đoàn tụ cùng bọn họ đi."

Nhưng lúc này, Chu Nghênh Tuyết bỗng nói:
"Nếu không để ta vận chuyển số rương hòm này cho, ta làm cũng an toàn hơn… "
Nói thật, ban ngày Chu Nghênh Tuyết uy phong bao nhiêu thì tối về gặp Dương Tiểu Cận, nàng liền co đầu rụt cổ.
Ở lại Lạc thành nào tốt bằng về Tây Bắc, Tây Bắc cao, hoàng đế xa vẫn tốt hơn.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Không được, ngươi phải ở lại, chuyện phong thành còn cần ngươi."

Chu Nghênh Tuyết vội vàng nói:
"Lão gia, ngươi nghĩ xem, hiện tại Thanh Hòa rất phối hợp.
Cảnh vệ cũng bắt đầu giới nghiêm tường thành, cửa thành đều bị phong tỏa.
Ngươi cũng biết thủ phạm sau màn lần này nhất định là tập đoàn.
Vạn nhất thật sự là Vương thị, đám Vương Vũ Trì sẽ gặp nguy hiểm, AI gì đó của bọn họ rất lợi hại nha."

Những lời này ngược lại nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc, lúc trước La Lam từng nhắc tới, khả năng chiến binh nano của Khánh thị đã bị Linh khống chế.
Nhất 2000 chiến binh nano trợ giúp Tả Vân sơn nay bỗng mất tích.
Nếu thật, nếu là Linh giết Giang Tự, vì che giấu dấu vết để lại, đối phương dùng này 2000 chiến binh nano chặn đường đám Vương Vũ Trì, e rằng tám người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Được, vậy ngươi đi cùng bọn họ đi.
Nhớ kỹ, trên đường không được dừng lại, ta cần các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển số rương hòm này tới chỗ Vương Uẩn."

Đại nha hoàn vui vẻ ra mặt:
"Được rồi, lão gia yên tâm, ai tới chặn giết cũng vô dụng thôi."

Nói xong, đại nha hoàn vô cùng cao hứng đi thu dọn đồ đạc...
Chuyến đi này, rương hòm nhất định sẽ an toàn.
Người có thể chặn được đại nha hoàn hiện tại không có mấy người, Linh cũng thế.
Đợi cho hết thảy được an bài thỏa đáng, rốt cục Nhâm Tiểu Túc mới thoáng thở nhẹ ra.
La Lam ở bên cạnh nói:
"Yên tâm, nhất định sẽ tìm được thủ phạm sau màn."

"Ừ…"
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Tiếp theo chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, trong Lạc thành nhất định không có ai mà bạn họ không bắt được.
Cái Nhâm Tiểu Túc cần làm là lật Lạc thành lên, tìm ra đáp án kia.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc nhớ tới một việc:
"Đúng rồi La Lam, không phải bây giờ ngươi đã thành siêu phàm giả à.
Còn cần Hắc dược làm gì?”

Sắc mặt La Lam trở nên cổ quái:
"Khục khục, sao có thể hỏi chuyện này trước mặt mọi người chứ.”

Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
"Có gì không thể nói đâu.
Yên tâm đi, ngươi cứ can đảm mà nói."

"Là như vậy, dường như thân thể ta có phần hư nhược…"
La Lam giải thích nói:
"Từ khi ta mười lăm tuổi, lúc đi tiểu nước tiểu bỗng phân đôi ra.
Tới bệnh viện kiểm tra cũng không được gì.
Thế nhưng bác sĩ bảo ta còn nhỏ đã đi tiểu phân nhánh thì khả năng bàng quang ta không đủ lực, có chút hư nhược.”

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
"Không đến mức vậy chứ, nước tiểu phân nhánh mà nặng dữ vậy?”

La Lam nhìn mọi người bên cạnh một cái, thấy đám Dương Tiểu Cận đang nói chuyện khác mới nhỏ giọng nói:
"Chủ yếu là phân hơi nhiều nhánh..."

Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc cũng cổ quái.
Nước tiểu phải phân nhánh thế nào mới khiến bác sĩ bảo cơ thể La Lam hư nhược chứ?
La Lam vội vàng nói:
"Cho nên về sau ta luôn chú trọng dưỡng sinh. Ăn nhiều đồ bổ, thế nhưng bệnh này lúc xấu lúc tốt.
Có đôi khi còn nhiều nhánh hơn, đôi khi thì không, rất lạ.
Thế nhưng sau khi dùng Hắc dược, ta cảm thấy tinh lực tràn đầy, một đoạn thời gian dài không bị gì cả.
Cho đến lúc đi Trung Nguyên, Hắc dược hết thì nước tiểu lần nữa phân nhánh.
Vì vậy ta mới xin ngươi Hắc dược đó.”

"Vậy à?"
Nhâm Tiểu Túc nghiêng đầu trầm tư nửa ngày:
"Ta hỏi ngươi chuyện này nha.
Chu Kỳ thức tỉnh lúc nào?"
"Không biết a…"
La Lam nói:
"Hắn giấu kỹ lắm, nhiều năm sau chúng ta mới biết.
Có một lần ta đang đi bơi, không cẩn thận bị chuột rút được hắn cứu mới biết đó.”

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Vậy ngươi nhớ lại một chút.
Tần suất ngươi tiểu ra nhiều nhánh có Chu Kỳ ở gần đó không…?"
La Lam:
"? ? ?"
Giờ khắc này, La Lam bỗng nhìn về phía Chu Kỳ, sau đó trực tiếp đánh tới!
Chu Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mặt đã trúng một quyền.
Hắn giận dữ hét:
"Mập mạp chết bầm, ngươi điên rồi à?"
Nhất thời, hai người đánh nhau lộn thành một đoàn, khó mà hòa giải...
Bạn cần đăng nhập để bình luận